Tên Liên Quân Đẹp Nhất 2022 ️ 1001 Tên LQ Chất Ngầu. Đặt Tên Liên Quân Đẹp 2022 ️ Tạo Tên Liên Quân Độc Chất Ngầu Nhất Tên LQ Hay Cho Nam Nữ, Cặp Đôi Bá Đạo Nhất Tham khảo trọn bộ tên độc đáo nhất dưới đây, bạn sẽ thể hiện được đẳng cấp với mọi người.
- Hoàng hậu ác độc - Link - Huyền Huyễn - Trọng sinh Lý Mạc Sầu - Link - Trọng Sinh , Đồng Nhân - Trọng sinh tên ta là Lâm Đại Ngọc - Link - Trọng Sinh , Đồng Nhân - Vinh hoa phú quý - Link - Xuyên Không A Đinh đại thảo nhân - Mê muội vì em - Link - Hiện Đại , Vườn Trường A Đồng
dé 180473 truyện liên quan dammy, hiendai, langman, ngontinh, ngọt, sung, xuyênkhông, đammỹ, kho truyện tổng hợp hay nhất
Thanh Nguyên Các : Thanh Hoa đế quân , Mập mới đẹp. Hảo Nguyệt Gia Trang: Thụy Thụy bình an, Xà vương tuyển hậu. Sơn Trà Tịnh Viên : Lan Nhân, Bích Nguyệt. Linh Vân Gia Trang: Tiền của bản cung, hoàng thượng cút, Tướng công viết giấy từ hôn đi
Nội dung truyện Nữ Hoàng Đế Khờ Phu Quân. Một con người, hai thân phận, nào có ai biết. Người ấy, quyền khuynh triều dã, một tay che trời, là vương gia lãnh mạc, dưới một người trên vạn người. Tính cách hỉ nộ vô thường, tác phong trước sau như một không từ thủ đoạn. Đối với nàng, đùa bỡn quyền mưu chỉ đơn giản như hô hấp bình thường.
cash. Màu Nền Màu Chữ Font Chữ Cỡ Chữ Style Combo Thôi Hiểu Phong thấy ông nội của mình đã tới, chuẩn bị tiếp tục gào khóc như vừa rồi nhưng lại bị ông nội trừng mắt ra hiệu, không cho phép nó lên tiếng, nó đành phải oan uổng mà tiếp tục nằm úp sấp tại nơi Địch Vũ Liễn vẫn không nghĩ ra được đáp án, một đám người đi theo phụ hoàng tới đứng ở đằng kia càng làm cho bé có thêm áp lực, thế nên bé chỉ có thể nhướng mày, không hề động đậy nhìn chằm chằm về hướng Thôi Hiều Phong và cũng chẳng hề nói gì. Nhìn thấy biểu tình của bé, tên thái giám ban đầu dừng lại động tác đánh do vì Hoàng thượng đến đây, nay lại không biết là có phải tiếp tục hay không, chỉ có thể chờ phó Vương Trí Lợi ở bên cạnh Địch Vũ Liễn biết rất rõ hàm ý của cuộc tuyển chọn thư đồng ngày hôm nay. Đừng xem tướng mạo ông bình thường, thân là Thái phó, bề ngoài chẳng có quyền hành gì, dường như đối với một tên thái giám như Văn công công chẳng dám quản cái gì. Nhưng năm đó ông chính là người tham mưu cho Hoàng đế đoạt được ngôi vị, là cánh tay trọng yếu ẩn mình trong bóng tối! Thông minh như ông, sau khi Hoàng thượng đăng cơ không lâu, liền hay lập tức rút lui khi trong tay còn đầy thế lực, từ quan trở về quê hương, còn Hoàng thượng hiển nhiên đánh giá ông rất cao. Tuy nói rằng ông không có chức quan nhưng vinh hoa phú quý cũng không giảm đi nhiều, có thể thấy được rằng, người này làm việc rất tài thượng đã từng nói với ông, sau này người kế thừa ngôi vị Hoàng đế sẽ lại để cho ông dạy dỗ! Thời gian đó, ông hiểu rõ rằng đại hoàng tử cũng không phải là người được chọn lựa kế nhiệm vừa ý Hoàng thượng, lập Thái tử chỉ là kế tạm thời, quả thực gia tộc Thái hậu Thôi thị trước đây vào thời Tiên đế, lúc Bát vương đoạt quyền là trợ lực lớn nhất cho chiến thắng của Hoàng thượng, đồng thời tiên đế còn lưu lại rất nhiều vấn đề, buộc cho Hoàng thượng không thể không tạm thời giữ lại bộ tộc ngoại thích mà ngài có nhiều kiêng dè này! Ông khẳng định rằng rồi cũng có một ngày hoàng thượng sẽ tuyển chọn người tốt nhất trong số các hoàng tử để lập lại ngôi vị Thái tử một lần nữa. Thế nhưng đợi qua mấy năm, Thái tử điện hạ cũng đã tham gia triều đình hỗ trợ giúp đỡ công việc Hoàng đế, mà chẳng thấy Hoàng thượng gọi ông quay về. Ông còn tưởng rằng Hoàng thượng đã thay đổi chủ ý, lại không nghĩ rằng vào năm vừa rồi nhận được một thánh chỉ của Hoàng thượng triệu ông quay về triều, để ông dạy dỗ cho một vị tiểu hoàng tử nhỏ đến khi ông đến dạy Thập lục hoàng tử, Hoàng thượng chỉ ra một ý chỉ cho ông “Quan sát thật kỹ xem tư chất của đứa nhỏ đó như thế nào, thử so sánh cùng những đứa khác xem, nếu tốt thì dạy tiếp, nếu không tốt thì không cần dạy thêm!” Ông cảm thấy thật phấn chấn, Hoàng thượng cuối cùng cũng có một người vừa ý để chọn lựa! Sau khi dạy đứa nhỏ này một thời gian, ông phát hiện ra rằng tiểu hoàng tử thông minh tuyệt đỉnh, đã nhìn qua một lần sẽ không quên, nói một lần liền thông suốt. Thế nhưng, điều đó cũng chưa làm ông hiểu ra được nguyên nhân Hoàng thượng có cái nhìn khác với vị tiểu hoàng tử này, bởi vì theo như ông biết, các vị hoàng tử lớn tuổi khác đều rất ưu năm nay, ông thật sự nhìn ra không ít về cảnh ngộ của vị hoàng tử này ở trong cung, nhất là vị Thục phi kia lại càng quá phận! Nhưng ông lại không thể nói thẳng ra phương pháp, nhỡ người khác nắm giữ được cái nhược điểm xúi giục hoàng tử, thế nên trong một giờ học nào đó, ông đã nói qua một chút về cấm kỵ trong cung, chủ ý là muốn khiến cho tiểu hoàng tử tự mình tìm ra cơ hội để áp chế bộ dáng ngạo mạn của Thục phi, để nàng thu liễm hành động của bản thân đi một chút. Vậy mà năm tháng trôi qua vẫn không thấy tiểu hoàng tử có hành động gì. Đến một ngày nào đó ông có giảng về ý nghĩa của câu nói “Bố trí nơi chết để sau đó được sống”[1], chỉ ba ngày sau, vị tiểu hoàng tử này hỏi ông địa vị hoàng tử tôn quý bao nhiêu, Hoàng tử phạm lỗi nhiều như thế nào sẽ khiến Hoàng thượng không thể tha thứ? Ngay cái hôm ông trả lời được câu hỏi ấy, vị tiểu hoàng tử này đâm Thục phi bị thương, tương đương với việc đưa bản thân vào chỗ chết, nhưng lại lợi dụng cấm kỵ trong cung mà ông đã từng đề cập qua để diệt trừ Thục phi, thành công thay đổi cảnh ngộ của bản thân biết rõ rằng một đứa nhỏ mới có bốn tuổi không có khả năng giống như bọn họ cả ngày dùng thủ đoạn, lập kế hoạch một cách chu đáo tỉ mỉ, sở dĩ chuyện diệt trừ Thục phi tiểu hoàng tử có thể thành công, phần lớn vẫn phải dựa vào vận khí tốt. Còn điều thật sự làm ông bất ngờ chính là ông còn tưởng rằng tiểu hoàng tử không ghi nhớ kỹ những điều ông giảng, ai ngờ tiểu hoàng tử chẳng những ghi nhớ sâu sắc mà còn có thể nhẫn nại, không lộ ra điều gì để đợi đến lúc bản thân mình rõ ràng được lúc nào nên dùng thì mới động thủ! Đứa nhỏ này là một người trời sinh cầm quyền! Nếu như để tâm bồi dưỡng, qua năm dài tháng rộng, không biết sẽ trở thành người thế nào?Việc này ông đã bẩm báo tỉ mỉ cho Hoàng thượng, Hoàng thượng tuy mừng rỡ nhưng cũng chưa có định quyết tâm, chỉ là trước khi quyết định thì tự mình bồi dưỡng một thời gian, sau khi sát hạch rồi mới nói tiếp, đây cũng là ý nghĩa chân chính của buổi tuyển chọn thư đồng ngày hôm nay. Chẳng qua ông cảm thấy dù cho bốn tháng qua ông cùng với Hoàng thượng đặc biệt đã dạy tiểu hoàng tử những nội dung liên quan đến ngày hôm nay, thế như nhìn vẻ mặt của tiểu hoàng tử lúc này, cộng thêm việc sáng nay tiểu hoàng tử không hề có phản ứng gì với việc mình đặc biệt nhắc nhở phái người đi xem xét kĩ hành động của Văn công công, cũng cho thấy rằng đứa nhỏ này căn bản không hề hiểu, cũng không thông suốt những gì đã học, không nghĩ ra được điều Hoàng thượng muốn là cái từng can gián Hoàng thượng, yêu cầu thế này đối với một đứa nhỏ mới có bốn tuổi vẫn còn quá sớm và quá mức, tốt nhất là đợi đến tiểu hoàng tử khoảng mười tuổi rồi lại quyết định sau, nhưng Hoàng thượng rất kiên trì vì Hoàng đế đã không thể tha thứ chịu đựng được những hành động của các phe phái trong triều đang âm thầm tranh đấu. Buổi tuyển chọn thư đồng này đúng là một cơ hội tốt để cảnh cáo bọn họ, điểm mấu chốt là ở chỗ làm thế nào để sử dụng được cơ hội Vũ Liễn đứng hồi lâu chẳng hề động đậy, còn Hoàng thượng đã chống tay trái lên ghế tựa, chậm rãi xoa cằm nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ. Thấy thế, Vương Trí Lợi thở dài, ôi, Hoàng thượng đã khó chịu rồi, có lẽ mình nên nhắc nhở tiểu hoàng tử một chút là được! Vì thế, ông hơi tiến lên trước về phía Địch Vũ Liễn, khom lưng cúi xuống bên tai bé, dùng thanh âm chỉ để hai người có thể nghe thấy được mà thầm thì “Điện hạ, thành ngữ sáng nay thần dạy ngài, ngài có nhớ kỹ hay không? Hoàng thượng đặc biệt dẫn nhiều người đến nhìn như thế, ngài cũng đừng làm ngài thất vọng nhé! Điện hạ, đã học cái gì thì đều phải sử dụng! Học để dùng!”Câu thành ngữ mới được học sáng sớm ngày hôm nay? Tháo phó không có chuyện gì lại đi nói với bé chuyện này? Địch Vũ Liễn thoáng sửng sốt, trong đầu nhanh chóng nhớ lại buổi sáng đã học cái gì, giết gà dọa khỉ, giết một người răn đe trăm người! Ông nhắc nhở bé nên giết người nào đó để cảnh cáo một người nào đó khác sao? Phụ hoàng của bé đặc biệt đem theo những người này tới đây?Địch Vũ Liễn quét mắt về phía chư quan triều đình, phụ hoàng bé đã có dạy bé về cách phân loại triều phục, về tên của quan viên trong triều hiện nay, lúc này, địa vị của mỗi người đến đây bé cũng biết sơ sơ. Tầm nhìn của bé một lần nữa lại trở về chỗ Thôi Hiểu Phong, phát hiện tên thái giám đứng bên cạnh muốn nói rồi lại thôi, thế là bé vốn không nghĩ ra được phụ hoàng bé muốn cảnh cáo ai bỗng nhiên chỉ tay vào tên thái giám kia giận dữ nói “Ngươi còn ngây ra ở đấy làm gì! Tiếp tục đánh đi! Đánh tới khi nó nói thật thì mới thôi! Rốt cuộc là người nào trong nhà dạy nó có lá gan lớn như vậy phỉ báng loạn thân phận hoàng tử!” Kệ xừ mọi việc, trước tiên đánh cái đã rồi giải quyết sau! Bé từ từ nghĩ thừa tướng vừa nghe thấy vậy, lập tức hiểu rõ rằng thằng cháu út nhà mình quả thực không biết giữ miệng, vội vàng quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng “Hoàng thượng, xin ngài minh xét, tôn tử của vi thần sao dám phỉ báng loạn Thập lục hoàng tử, hẳn là tiểu hoàng tử đã nghe lầm rồi!”“Ngươi nói bản hoàng tử lầm! Ngươi không có mặt tại đây, sao biết tôn tử của ngươi chưa từng phỉ báng bản hoàng tử?” Thân nhìn nho nhỏ quay lại, sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm vào Thôi thừa tướng trầm giọng chất vấn, bộ dáng giống y chang với biểu tình của Hoàng thượng khi tức giận, khiến cho Thôi thừa tướng đã làm quan hai triều hoàng đế trong lòng sợ hãi, cũng làm phần lớn các trọng thần lần đầu tiên trông thấy Thập lục hoàng tử cảm thấy bất ngờ, khí phách của hoảng tử nhỏ thật khiếp người.“Không phải, ý của thần là trong đây nhất định có hiểu lầm gì đó!” Đứa bé khó ưa này còn dám nổi giận với ông, cũng không nhìn xem Thôi Thường Tích ông là cậu của ai! Tâm tình bị hù dọa nhất thời lóe lên suy nghĩ, trong lòng Thôi thừa tướng căm hận nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, “Hoàng thượng, có lẽ trước hết hãy hỏi nhóm người Văn công công để xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, sau mới quyết định tiếp có được không? Nếu như đúng là tôn tử của thần có sai, ngày hôm nay có đánh chết nó tại Mậu Học Hiên, vi thần cũng tuyệt không có ý kiến, nhưng nếu đây là hiểu lầm, đánh đứa nhỏ quá mức, nếu như Thái hậu có hỏi đến, sợ rằng cũng không tốt cho Thập lục hoàng tử!”“Văn công công, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Hoàng tượng ra hiệu cho tên thái giám kia trước hết hãy dừng tay, thế nhưng trong lòng lại mắng thầm lão già khó ưa! Lời nói lại mang theo uy hiếp, lôi hẳn Thái hậu ra đây!“Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tài cũng không rõ có chuyện già xảy ra, sau khi Thập lục hoàng tử đến đây bỗng nhiên nói tiểu thiếu gia Thôi gia phỉ báng tiểu hoàng tử, gọi người bắt lại. Trên thực tế, nô tài không nhe thấy có bất kì người nào có nói lời phỉ báng Thập lục hoàng tử.”“Vương thái phó, chuyện đúng như lời Văn công công nói sao?”Vương Trí Lợi cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của Thôi thừa tướng, sau lại nghe thấy lời Hoàng thượng hỏi chính mình, hơi lo lắng một chút, Thôi Hiểu Phong là một trong những người cháu mà Thái hậu yêu thích, nếu ngày hôm nay nó bị đánh đến mức xảy ra chuyện gì, chỉ sợ đúng như lời Thôi thừa tướng nói, làm cho Thái hậu vốn cũng chẳng thích gì Thập lục hoàng tử nổi giận, như vậy thì không tốt, thế nên ông mới khom người, cung kính đáp lại “Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần thấy sau khi Thập lục hoàng tử tiến vào, Tiểu thiếu gia Thôi gia cùng với mấy đứa nhỏ xung quanh nói cái gì đó, cười vui không ngớt, tuy nhiên, cũng xin Hoàng thượng thứ tội, vi thần bởi vì tuổi già tai nghễnh ngãng, cũng không nghe thấy lời nói nào phỉ báng Thập lục hoàng tử.”“Xem ra là một hồi hiểu lầm thôi, quên đi!” Hoàng thượng phất tay về hướng tên thái giám kia, ý rằng bảo hắn không cần đánh thêm quả này cũng là dự liệu của quan viên trong triều đang đứng một bên, các ông đều cho rằng dù sao cũng chỉ là một vị tiểu hoàng tử, đâu phải là đối thủ của Thôi đại thần nguyên lão trong triều, Thôi đại nhân nói có hai câu đã hóa giải được nguy cơ cho tôn tử của ông, cho dù là đứa nhỏ đó có nói gì thật đi chăng nữa, vị tiểu hoàng tử này cũng chỉ có thể giả câm ngậm bồ hòn làm ngọt, bởi vì người có thể làm chứng đều đứng ở bên phía Thôi thừa tướng khi Thôi thừa tướng tạ ân quay về đứng lại chỗ cũ, trong tâm thở dài một hơi, cũng rất đắc ý, sau lại nháy mắt với Văn công công đứng ở đối diện, ra hiệu cho hắn mau mời Hoàng thượng cho tiếp tục buổi tuyển chọn, cuối cùng mới nhìn thẳng về phía Địch Vũ Liễn, mắt đối mắt với bé chẳng rời công công đương nhiểu hiểu rõ được ý tứ của ông, khom người hướng Hoàng thượng hỏi “Hoàng thượng, tiếp tục tiến hành buổi thi tuyển có được không ạ?”Hoàng thượng còn chưa trả lời, mọi người chỉ thấy Thập lục hoàng tử với bộ mặt không mang cảm xúc gì đi tới chính giữa, vén vạt áo lên, thẳng lưng quỳ ngay ngắn trước mặt hoàng thượng, chắp tay thỉnh cầu “Phụ hoàng, nhi thần muốn thỉnh hỏi phụ hoàng, cuộc tuyển thí ngày hôm nay là do nhi thần toàn quyền phụ trách, bất luận điều gì liên quan đến chuyện tuyển chọn phụ hoàng cũng sẽ không tham dự sao?” Trên khuôn mặt nhỏ hiện ra biểu thình thật sự nghiêm túc, khiến mọi người không hiểu gì hết.“Đương nhiên, liên quan đến việc thi tuyển, trẫm sẽ không can thiệp! Con đứng lên đi!” Hoàng thượng cũng không biết bé muốn làm cái gì, nhìn bé mang theo chút mong chờ.“Nhi thần tạ ơn phụ hoàng!” Địch Vũ Liễn tạ ơn đứng dậy, chuyển mình nương theo người đang đỡ dậy, che giấu chỗ bị thương, nhếch mép nhìn Thôi Hiểu Phong đang nước mắt lưng tròng, thanh âm lạnh lẽo của trẻ con lần thứ hai vang lên trong Mậu Học Hiên, “Ai cho phép đưa nó đi! Đem nó nằm xuống trở lại!”Mọi người ngẩn người, cái gì? Hoàng thượng đã buông tha Thôi Hiểu Phong, Thập lục hoàng tử này muốn kháng chỉ hay sao? Quảng cáo
Chính vì vậy mà sau khi bữa tối hôm nay kết thúc, Vũ Văn Dật Thần đương nhiên bị cha cậu chộp tới thư phòng chuẩn bị cho ngày mai, đúng kiểu nước đến chân mới nhảy. Tuy nói rằng trong lòng cậu không tình nguyện, tự mình lẩm bẩm than vãn việc nghỉ ngơi bị quấy rầy nhưng cũng chỉ có thể thật biết điều nghe lời cha cậu mà làm theo. Kết quả đương nhiên là tra tấn cha cậu sớm ngày hôm sau, bởi vì buổi chiều Vũ Văn Dật Thần sẽ tham gia thi tuyển nên cha cậu liền miễn buổi luyện võ sáng sớm. Dù là miễn nhưng cũng không có nghĩa là cậu được phép ngủ nướng, vẫn phải dậy sớm như bình vị trưởng lão lớn tuổi dự định giám sát cậu ôn tập cho tới tận trưa, mong mỏi cậu có thế nhớ này nhớ nọ một ít, phát huy khả năng hơn bình thường. Nhưng đến khi các vị trưởng lão đều đã dậy từ lâu, đứa nhỏ khờ kia tuổi còn trẻ, hẳn là tràn đầy sức sống lại chẳng thấy bóng dáng đâu? Sau khi chờ đợi một thời gian chừng khoảng hai nén hương, bốn vị trưởng lão trong lúc chờ đợi cuối cùng cũng bùng nổ tức giận, phái người đi gọi cậu, nhận được câu trả lời một cách dĩ nhiên là không tìm thấy người, cửa sổ phòng ngủ của Thiếu tông chủ đóng chặt một cách kỳ quái, gọi cửa phòng thế nào cũng không có người đáp người thở phì phì chạy vọt tới tẩm viện của cậu, thấy cửa sổ phòng ngủ của cậu thật sự chính xác là đang đóng chặt. Khuôn mặt Đại trưởng lão lúc này biến đen, hay là Thiếu tông chủ nhà ông căn bản không đem chuyện ngày hôm nay là chuyện quan trọng, bây giờ vẫn còn đang ngủ!?“Phá cửa ra cho ta!” Đại trưởng lão tức giận trầm mặt, ra lệnh.“Oanh”, hai tên nô bộc đi lên phá cửa, sau đó lui về, để cho bốn vị trưởng lão đi vào bên trong, bốn người liền thấy được Vũ Văn Dật Thần đang nằm trên giường, nó quả nhiên vẫn còn đang ngủ! Tiếng động lớn như thế mà không thể làm cho nó tỉnh dậy! Chỉ thấy trên người nó đắp một cái chăn, ngửa mặt lên trời ngáy to nằm ngủ, khuôn mặt lúc ngủ khờ khạo, tựa như đang gặp mộng đẹp, trên mặt còn mang vẻ tươi cười thản này thật là làm cho bốn vị trưởng lão tức điên lên, tiếng rống giận dữ lúc này suýt chút nữa lật ngược nóc nhà, mà Vũ Văn Dật Thần vì thế mới bị đánh thức, thấy cảnh này, vội vã trèo xuống giường, ngoan ngoãn ủ rũ cúi đầu để cho bốn vị trưởng lão thay nhau giáo huấn, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi thấp xuống, biểu tình rất chi là vô tội…Buổi trưa trôi qua rất nhanh, thời gian tuyển chọn thư đồng cho Thập lục hoàng tử đã thư đồng của chư vị hoàng tử tại Diên Huyên Quốc đều xuất thân là con cháu quan gia quý tộc, cho nên việc tuyển chọn thư đồng thường được tổ chức tại Thượng Viện của Quốc Tử Học bên ngoài Huyên Cấm Thành. Việc tuyển chọn đều do các vị Thái phó của chư vị hoàng tử đích thân làm, còn Hoàng thượng sẽ là người ra quyết định cuối cùng xem hai người nào trúng khác, tuy có quy định rằng thư đồng của hoàng tử chính thức vào học tại Tuệ Võ Điện phải qua sáu tuổi, nhưng trên thực tế con cháu quan gia cũng giống như những vị hoàng tử, từ khoảng bốn tuổi đã được giáo dục nghiêm khắc, nên tuyển chọn cũng tương đương với việc khảo sát trình độ các vị con cháu quan gia này ra sao, tư chất như thế nào, nói chung, là sẽ phải thi tuyển chọn thư đồng lần này không hề giống với trước kia, bất gì ai là quan viên trong Yến Đô, dù là quan lớn hay quan nhỏ, có phải là nhà danh môn hay không, chỉ cần con cháu ở độ tuổi phù hợp là có thể tham gia tuyển chọn. Địa điểm tuyển chọn cũng chuyển từ Tuệ Vũ Điện sang Mậu Học Hiên, giờ Thân[1] bắt đầu cuộc thi. Diên Lân Đế tự mình ra đề, Hàn Lâm Viện cử Văn công công cùng Thái phó Vương Trí Lợi của Thập lục hoàng tử làm giám khảo, Thập lục hoàng tử sẽ là người ra quyết định cuối cùng xem tuyển chọn Văn Dật Thần cùng đi với các vị trưởng lão nhà mình, một canh giờ trước giờ thi đã đến Quang Vũ Môn tại phía Bắc Huyên Cấm Thành. Tới nơi mới thấy những đứa nhỏ có độ tuổi phù hợp cùng với người nhà của họ đã đứng chen chúc ngoài cổng thành. Những đứa trẻ tham gia tuyển chọn có vài người giống như cậu đã bị rớt vài năm, cũng có người mới chỉ vừa đến tuổi tham gia cuộc thi tuyển này. Cũng bởi tư cách của những người tham gia tuyển chọn năm nay được hạ thấp xuống, thế nên số người tham gia năm nay so với năm trước đông hơn gấp bội. Đứa trẻ tham gia tuyển chọn trước hết đến phía sau cửa thành đăng ký tên, xuất thân với thái giám ở đó, sau đó nhận lấy một tấm thẻ bài ghi trên đó tên của mình rồi tiếp tục chờ lúc chuẩn bị tiến cung, lại thấy người nhà đi theo những đứa trẻ đó dặn tới dặn lui con cháu nhà mình. Khi còn gần nửa canh giờ nữa sẽ đến giờ Thân, nhưng đứa nhỏ tham gia tuyển chọn xếp thành hàng, được thái giám trong cung dẫn đường tiến vào cung, người nhà của chúng tất phải đứng đợi ngoài cửa là lần đầu tiên Vũ Văn Dật Thần tiến vào Huyên Cấm Thành. Do cậu lớn tuổi nhất, đầu cao nhất, nên mới được đi ở cuối hàng; cậu không hề giống những đứa nhỏ khác nơm nớp lo sợ, ngược lại còn khá thoải mái ngắm nhìn hoàng cung. Khuôn mặt nhỏ nhắn khờ khạo tràn đầy ngạc nhiên, ấn tượng đầu tiên của cậu với hoàng cung chính là oa, tường thành thật cao lớn, sang trọng trang nghiêm, ấn tượng thứ hai là nơi này khiến cho người ta có cảm giác thật khó thở, cuối cùng trong đầu cậu cũng xuất hiện ý nghĩ rằng sau ngày hôm nay, cậu sẽ không bao giờ đặt chân tới nơi này một lần nữa. Cậu với hoàng cung là vô duyên, không có duyên, tuyệt đối không có bất kỳ mối quan hệ nào!Trong lúc cậu đang suy nghĩ, hàng người mới đi được một lúc đã dừng lại. Tuy rằng đứng cuối hàng nhưng do ưu thế chiều cao, Vũ Văn Dật Thần thấy được bị dừng là do có một vị công công xuất hiện chặn đường cả đội, còn thái giám vốn đang dẫn đầu hàng lại cúi đầu khom lưng đối với vị công công kia, cực kỳ cung chắn là một người có quyền lớn! Vũ Văn Dật Thần thầm tới chính là Văn công công phụ trách làm giám khảo lần thi này, chỉ thấy sau khi ông ra lệnh cho cả đội đứng lại, liền cầm lấy bản danh sách trong tay vị thái giám kia rồi bắt đầu điểm danh, lần lượt quan sát thẻ bài của từng đứa công công dường như đang phân chia những đứa nhỏ mà ông ta điểm danh tới, có một vài người đứng bên phải ông ấy, còn phần lớn những người còn lại đứng ở bên trái ông. Cùng lúc đấy, có một tên tiểu thái giám đi theo ông ghi lại tên vào một quyển giấy khác, dựa vào tần suất người ấy viết, Vũ Văn Dật Thần đoán rằng người ấy chỉ ghi lại tên của những đứa nhỏ đứng bên phải.“Vũ Văn Dật Thần!”“Có.”“Vũ Văn thiếu tông chủ, mời ngài đứng sang bên này!” Vũ Văn công công cười rất nhã nhặn, vừa nói vừa chỉ vào bên phải của chính Văn Dật Thần phát hiện ra một điều là toàn bộ những người đứng bên trái đều là con cháu danh môn, quan lại; mà vị công công này cũng chỉ trưng ra khuôn mặt cười nhã nhặn với những người này, điển hình cho một con quỷ tham tài. Cậu âm thầm oán thán, thủng thỉnh đi tới đội phía bên theo lại thấy Văn công công ra lệnh cho vị công công vốn dẫn đầu đội mang toàn bộ những đứa nhỏ đứng bên trái ra ngoài, ngoài ra còn sai vị đó mang bản danh sách đầu tiên đi hủy. Vị công công kia muốn nói rồi lại thôi, dưới cái trừng mắt của Văn công công chỉ có thể gật đầu đáp phải nói là hễ là con em đến tuổi đền có thể tham gia tuyển chọn sao? Nhưng sao xem tình huống trước mắt này rõ ràng cho thấy vị công công này đã giấu diếm bề trên, tự tiện làm chủ, chỉ nhận con cháu danh môn, giảm thiểu đối thủ cạnh tranh. Xem ra ông ta không chỉ là người có quyền lực lớn mà còn là một thằng cha dám cả gan làm loạn! Đã nói dính đến triều đình cùng hoàng cung là không có chuyện gì tốt, y như rằng, thật đen tối! Âm hiểm nha! Vũ Văn Dật Thần tiếp tục oán thầm, chân lại vẫn tiến về phía trước theo cả đội mà đi, thường xuyên quay đầu nhìn lại nhóm trẻ con đang xếp thành một hàng đang lùi dần về sau kia, hơn nữa cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra với nhóm đi về hai hướng ngược nhau ngày càng cách xa nhau, Vũ Văn Dật Thần vừa đi vừa quay đầu chợt thấy cả nhóm đang lui dần kia bị một gã tiểu công công chặn đầu dừng lại. Vũ Văn Dật Thần không thấy rõ rằng lắm vẻ mặt của vị công công kia, chỉ thấy người ấy lấy ra cái gì đó cho vị công công dẫn đầu nhóm đó xem, nhận lấy bản danh sách ban đầu, đồng thời thay đổi hướng đi, mà hướng đi kia tuyệt đối không phải là hướng xuất Văn Dật Thần quay đầu lại, nhìn vị Văn công công phía trước một cách đầy thông cảm, thầm nghĩ người thật đáng thương, ông ta xui xẻo rồi, khẳng định là thật sự xui xẻo! Thú vị đây, chốc nữa cậu cũng muốn xem vị công công này ứng phó thế nào? Á! Không đúng, chuyện này liên quan gì đến bản thân mình chứ! Cậu cần phải nghĩ xem làm thế nào an toàn trượt cuộc tuyển chọn ngày hôm nay mới đúng!Vũ Văn Dật Thần cau mày, nhớ lại trước khi tiến cung, Đại trưởng lão có dặn dò cậu là cha cậu buổi sáng đã phái người về nhà truyền lời, mọi chuyện đã được chuẩn bị rất tốt, cậu không phải căng thẳng gì hết, trả lời đúng hay không đúng cũng đều không sao, chỉ cần viết tên lên bài, viết chữ ngay ngắn rồi nộp bài là được! Aizz, nghe xem, sao cậu lại có cảm giác lần này tuyệt đối không thể trốn thoát vậy?Vũ Văn Dật Thần tưởng tượng một chút về cảnh sau này mỗi ngày đều tiến cung, làm bạn bên người của một vị hoàng tử, chợt thấy sau lưng nổi da vì lẽ đó, ánh mắt trước kia vốn làm cho người ta có cảm giác mộc mạc chất phác nay lại xoay tròn tới lui, ngắm ngắm trái, ngó ngó phải, liếc mắt một cái về phía đám thái giám đang hộ tống phía trước nhóm mình, sau lại quay đầu nhìn lại con đường nhỏ không người, lúc này đây tại đáy lòng mới nổi lên lời khen ngợi Hoàng cung thật là lớn nha! Lớn mới tốt! Ở nơi lớn như thế này, lạc đường là điều bình thường, đúng không? Chân Vũ văn Dật Thần di chuyển thật nhẹ nhàng chậm không cẩn thận bị tụt lại phía sau rồi! Vũ Văn Dật Thần dừng bước, nhìn hàng người vẫn đang tiếp tục bước đi, trên khuôn mặt khờ khạo nhỏ nhỏ nổi lên vẻ vô tội đáng thương. Tại nơi rộng lớn như hoàng cung này, thật xin lỗi người nhà cậu nha, cậu lạc đường mất rồi! Bàn chân lại di chuyển theo hướng một con đường khác, trong nháy mắt, người đã loáng cái không còn thấy bóng dáng đâu.
NỮ HOÀNG ĐẾ, KHỜ PHU QUÂN * Tên gốc 女帝憨夫 – Nữ đế khờ phu Tác giả 云绯静 – Vân Phi Tĩnh Thể loại Cổ trang, cung đình, sủng , HE Nhân vật chính Địch Vũ Liễn & Vũ Văn Dật Thần Biên tập Ruby & Lily Trần Nguồn text ngocquynh520 – Diễn đàn Lê Quý Đôn 19楼 Nguồn chuyển ngữ Số chương 30 chương/quyển, 7 quyển * Tập 1 Lời tựa Phần I Tâm đau ngầm ẩn, tuổi thơ định chí hướng Lily 01 – 02 – 03 – 04 – 05 – 06 – 07 – 08 – 09 – 10 11 – 12 – 13 – 14 – 15 – 16 – 17 – 18 – 19 – 20 21 – 22 – 23 – 24 – 25 – 26 – 27 – 28 – 29 – 30 Phần II Thân phận không phân, lời đồn kinh hãi Ruby 01 – 02 – 03 – 04 – 05 – 06 – 07 – 08 – 09 – 10 11 – 12 – 13 – 14 – 15 – 16 – 17 – 18 – 19 – 20 21 – 22 – 23 – 24 – 25 – 26 – 27 – 28 – 29 – 30 Phần III Lưỡng tình tương duyệt, bắt chồng khờ Ruby 01 – 02 – 03 – 04 – 05 – 06 – 07 – 08 -09 -10 11 – 12 – 13 -14 – 15 – 16 – 17 – 18 – 19 – 20 21 – 22 – 23 – 24 – 25 – 26 – 27 – 28 – 29 – 30 – Hết tập 1- * Tập 2 Lời tựa Phần IV Lần đầu lộ tài năng, bỏ qua phú quý Lily 01 – 02 – 03 – 04 – 05 – 06 – 07 – 08 -09 -10 11 – 12 – 13 -14 – 15 – 16 – 17 – 18 – 19 – 20 21 – 22 – 23 – 24 – 25 – 26 – 27 – 28 – 29 – 30 Phần V Uyên ương hạnh phúc, lưu lạc thiên nhai 01 – 02 – 03 – 04 – 05 – 06 – 07 – 08 -09 -10 11 – 12 – 13 -14 – 15 – 16 – 17 – 18 – 19 – 20 21 – 22 – 23 – 24 – 25 – 26 – 27 – 28 – 29 – 30 Phần VI Ân oán khó phai, bí mật kinh hoàng chua sót 01 – 02 – 03 – 04 – 05 – 06 – 07 – 08 -09 -10 11 – 12 – 13 -14 – 15 – 16 – 17 – 18 – 19 – 20 21 – 22 – 23 – 24 – 25 – 26 – 27 – 28 – 29 – 30 Phần VII Gió tanh mưa máu đoạt thiên hạ 01 – 02 – 03 – 04 – 05 – 06 – 07 – 08 -09 -10 11 – 12 – 13 -14 – 15 – 16 – 17 – 18 – 19 – 20 21 – 22 – 23 – 24 – 25 – 26 – 27 – 28 – 29 – 30 – Hết tập 2 – * Ngoại truyện
Cùng đọc truyện Nữ Hoàng Đế, Khờ Phu Quân của tác giả Vân Phi Tĩnh tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại loại Cổ trang, cung đình, sủng , HETên gốc 女帝憨夫 – Nữ đế khờ phuBiên tập Ruby & Lily TrầnNguồn text ngocquynh520Số chương 30 chương/quyển, 7 quyểnMột con người, hai thân phận, nhưng không ai hay biết. Một người là vương gia quyền lực một tay che trời, dưới một người mà trên vạn người nhưng tính cách lãnh mạc. Trong mắt nàng việc đùa giỡn quyền mưu chỉ là trò cười. Vốn tưởng kiếp này không ai có thể bước vào trái tim nàng nhưng nàng lại can tâm tình nguyện để lòng gợn sóng vì một nam nhân khờ ngốc đó, kỳ thật là người tài hoa hết mực, vì không quyền không thế nên bị người đời đùa bỡn, ai cũng cho rằng hắn là một kẻ ngốc. Số mệnh đã định hắn sẽ đắm chìm trong tình yêu của nàng, ấy vậy mà lần đầu tiên nghe thấy câu "ta muốn ngươi" hắn đã sợ tới mức suýt ngất yêu đã khiến cho con người ta thay đổiMột người lãnh khốc vô tình, nguyện ý bỏ qua tất cả, bất chấp bí mật bại lộ, chỉ muốn khôi phục lại thân phận nữ nhi để hưởng thụ tình yêu đời kẻ khờ khạo thiện lương, vì tình yêu mà quyết định cùng nàng trở về nơi mà hắn không muốn đến, nguyện ý giúp nàng bước lên đế vị, bảo vệ nàng khỏi những mưu hại của người đời.
Q1 C19 Tâm ý chân chính của Hoàng thượng * Thôi Hiểu Phong thấy ông nội của mình đã tới, chuẩn bị tiếp tục gào khóc như vừa rồi nhưng lại bị ông nội trừng mắt ra hiệu, không cho phép nó lên tiếng, nó đành phải oan uổng mà tiếp tục nằm úp sấp tại nơi ấy. Còn Địch Vũ Liễn vẫn không nghĩ ra được đáp án, một đám người đi theo phụ hoàng tới đứng ở đằng kia càng làm cho bé có thêm áp lực, thế nên bé chỉ có thể nhướng mày, không hề động đậy nhìn chằm chằm về hướng Thôi Hiều Phong và cũng chẳng hề nói gì. Nhìn thấy biểu tình của bé, tên thái giám ban đầu dừng lại động tác đánh do vì Hoàng thượng đến đây, nay lại không biết là có phải tiếp tục hay không, chỉ có thể chờ đợi. Thái phó Vương Trí Lợi ở bên cạnh Địch Vũ Liễn biết rất rõ hàm ý của cuộc tuyển chọn thư đồng ngày hôm nay. Đừng xem tướng mạo ông bình thường, thân là Thái phó, bề ngoài chẳng có quyền hành gì, dường như đối với một tên thái giám như Văn công công chẳng dám quản cái gì. Nhưng năm đó ông chính là người tham mưu cho Hoàng đế đoạt được ngôi vị, là cánh tay trọng yếu ẩn mình trong bóng tối! Thông minh như ông, sau khi Hoàng thượng đăng cơ không lâu, liền hay lập tức rút lui khi trong tay còn đầy thế lực, từ quan trở về quê hương, còn Hoàng thượng hiển nhiên đánh giá ông rất cao. Tuy nói rằng ông không có chức quan nhưng vinh hoa phú quý cũng không giảm đi nhiều, có thể thấy được rằng, người này làm việc rất tài giỏi. Hoàng thượng đã từng nói với ông, sau này người kế thừa ngôi vị Hoàng đế sẽ lại để cho ông dạy dỗ! Thời gian đó, ông hiểu rõ rằng đại hoàng tử cũng không phải là người được chọn lựa kế nhiệm vừa ý Hoàng thượng, lập Thái tử chỉ là kế tạm thời, quả thực gia tộc Thái hậu Thôi thị trước đây vào thời Tiên đế, lúc Bát vương đoạt quyền là trợ lực lớn nhất cho chiến thắng của Hoàng thượng, đồng thời tiên đế còn lưu lại rất nhiều vấn đề, buộc cho Hoàng thượng không thể không tạm thời giữ lại bộ tộc ngoại thích mà ngài có nhiều kiêng dè này! Ông khẳng định rằng rồi cũng có một ngày hoàng thượng sẽ tuyển chọn người tốt nhất trong số các hoàng tử để lập lại ngôi vị Thái tử một lần nữa. Thế nhưng đợi qua mấy năm, Thái tử điện hạ cũng đã tham gia triều đình hỗ trợ giúp đỡ công việc Hoàng đế, mà chẳng thấy Hoàng thượng gọi ông quay về. Ông còn tưởng rằng Hoàng thượng đã thay đổi chủ ý, lại không nghĩ rằng vào năm vừa rồi nhận được một thánh chỉ của Hoàng thượng triệu ông quay về triều, để ông dạy dỗ cho một vị tiểu hoàng tử nhỏ đến vậy. Trước khi ông đến dạy Thập lục hoàng tử, Hoàng thượng chỉ ra một ý chỉ cho ông “Quan sát thật kỹ xem tư chất của đứa nhỏ đó như thế nào, thử so sánh cùng những đứa khác xem, nếu tốt thì dạy tiếp, nếu không tốt thì không cần dạy thêm!” Ông cảm thấy thật phấn chấn, Hoàng thượng cuối cùng cũng có một người vừa ý để chọn lựa! Sau khi dạy đứa nhỏ này một thời gian, ông phát hiện ra rằng tiểu hoàng tử thông minh tuyệt đỉnh, đã nhìn qua một lần sẽ không quên, nói một lần liền thông suốt. Thế nhưng, điều đó cũng chưa làm ông hiểu ra được nguyên nhân Hoàng thượng có cái nhìn khác với vị tiểu hoàng tử này, bởi vì theo như ông biết, các vị hoàng tử lớn tuổi khác đều rất ưu tú. Đầu năm nay, ông thật sự nhìn ra không ít về cảnh ngộ của vị hoàng tử này ở trong cung, nhất là vị Thục phi kia lại càng quá phận! Nhưng ông lại không thể nói thẳng ra phương pháp, nhỡ người khác nắm giữ được cái nhược điểm xúi giục hoàng tử, thế nên trong một giờ học nào đó, ông đã nói qua một chút về cấm kỵ trong cung, chủ ý là muốn khiến cho tiểu hoàng tử tự mình tìm ra cơ hội để áp chế bộ dáng ngạo mạn của Thục phi, để nàng thu liễm hành động của bản thân đi một chút. Vậy mà năm tháng trôi qua vẫn không thấy tiểu hoàng tử có hành động gì. Đến một ngày nào đó ông có giảng về ý nghĩa của câu nói “Bố trí nơi chết để sau đó được sống”[1], chỉ ba ngày sau, vị tiểu hoàng tử này hỏi ông địa vị hoàng tử tôn quý bao nhiêu, Hoàng tử phạm lỗi nhiều như thế nào sẽ khiến Hoàng thượng không thể tha thứ? Ngay cái hôm ông trả lời được câu hỏi ấy, vị tiểu hoàng tử này đâm Thục phi bị thương, tương đương với việc đưa bản thân vào chỗ chết, nhưng lại lợi dụng cấm kỵ trong cung mà ông đã từng đề cập qua để diệt trừ Thục phi, thành công thay đổi cảnh ngộ của bản thân mình. Ông biết rõ rằng một đứa nhỏ mới có bốn tuổi không có khả năng giống như bọn họ cả ngày dùng thủ đoạn, lập kế hoạch một cách chu đáo tỉ mỉ, sở dĩ chuyện diệt trừ Thục phi tiểu hoàng tử có thể thành công, phần lớn vẫn phải dựa vào vận khí tốt. Còn điều thật sự làm ông bất ngờ chính là ông còn tưởng rằng tiểu hoàng tử không ghi nhớ kỹ những điều ông giảng, ai ngờ tiểu hoàng tử chẳng những ghi nhớ sâu sắc mà còn có thể nhẫn nại, không lộ ra điều gì để đợi đến lúc bản thân mình rõ ràng được lúc nào nên dùng thì mới động thủ! Đứa nhỏ này là một người trời sinh cầm quyền! Nếu như để tâm bồi dưỡng, qua năm dài tháng rộng, không biết sẽ trở thành người thế nào? Việc này ông đã bẩm báo tỉ mỉ cho Hoàng thượng, Hoàng thượng tuy mừng rỡ nhưng cũng chưa có định quyết tâm, chỉ là trước khi quyết định thì tự mình bồi dưỡng một thời gian, sau khi sát hạch rồi mới nói tiếp, đây cũng là ý nghĩa chân chính của buổi tuyển chọn thư đồng ngày hôm nay. Chẳng qua ông cảm thấy dù cho bốn tháng qua ông cùng với Hoàng thượng đặc biệt đã dạy tiểu hoàng tử những nội dung liên quan đến ngày hôm nay, thế như nhìn vẻ mặt của tiểu hoàng tử lúc này, cộng thêm việc sáng nay tiểu hoàng tử không hề có phản ứng gì với việc mình đặc biệt nhắc nhở phái người đi xem xét kĩ hành động của Văn công công, cũng cho thấy rằng đứa nhỏ này căn bản không hề hiểu, cũng không thông suốt những gì đã học, không nghĩ ra được điều Hoàng thượng muốn là cái gì. Ông từng can gián Hoàng thượng, yêu cầu thế này đối với một đứa nhỏ mới có bốn tuổi vẫn còn quá sớm và quá mức, tốt nhất là đợi đến tiểu hoàng tử khoảng mười tuổi rồi lại quyết định sau, nhưng Hoàng thượng rất kiên trì vì Hoàng đế đã không thể tha thứ chịu đựng được những hành động của các phe phái trong triều đang âm thầm tranh đấu. Buổi tuyển chọn thư đồng này đúng là một cơ hội tốt để cảnh cáo bọn họ, điểm mấu chốt là ở chỗ làm thế nào để sử dụng được cơ hội ấy. Địch Vũ Liễn đứng hồi lâu chẳng hề động đậy, còn Hoàng thượng đã chống tay trái lên ghế tựa, chậm rãi xoa cằm nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ. Thấy thế, Vương Trí Lợi thở dài, ôi, Hoàng thượng đã khó chịu rồi, có lẽ mình nên nhắc nhở tiểu hoàng tử một chút là được! Vì thế, ông hơi tiến lên trước về phía Địch Vũ Liễn, khom lưng cúi xuống bên tai bé, dùng thanh âm chỉ để hai người có thể nghe thấy được mà thầm thì “Điện hạ, thành ngữ sáng nay thần dạy ngài, ngài có nhớ kỹ hay không? Hoàng thượng đặc biệt dẫn nhiều người đến nhìn như thế, ngài cũng đừng làm ngài thất vọng nhé! Điện hạ, đã học cái gì thì đều phải sử dụng! Học để dùng!” Câu thành ngữ mới được học sáng sớm ngày hôm nay? Tháo phó không có chuyện gì lại đi nói với bé chuyện này? Địch Vũ Liễn thoáng sửng sốt, trong đầu nhanh chóng nhớ lại buổi sáng đã học cái gì, giết gà dọa khỉ, giết một người răn đe trăm người! Ông nhắc nhở bé nên giết người nào đó để cảnh cáo một người nào đó khác sao? Phụ hoàng của bé đặc biệt đem theo những người này tới đây? Địch Vũ Liễn quét mắt về phía chư quan triều đình, phụ hoàng bé đã có dạy bé về cách phân loại triều phục, về tên của quan viên trong triều hiện nay, lúc này, địa vị của mỗi người đến đây bé cũng biết sơ sơ. Tầm nhìn của bé một lần nữa lại trở về chỗ Thôi Hiểu Phong, phát hiện tên thái giám đứng bên cạnh muốn nói rồi lại thôi, thế là bé vốn không nghĩ ra được phụ hoàng bé muốn cảnh cáo ai bỗng nhiên chỉ tay vào tên thái giám kia giận dữ nói “Ngươi còn ngây ra ở đấy làm gì! Tiếp tục đánh đi! Đánh tới khi nó nói thật thì mới thôi! Rốt cuộc là người nào trong nhà dạy nó có lá gan lớn như vậy phỉ báng loạn thân phận hoàng tử!” Kệ xừ mọi việc, trước tiên đánh cái đã rồi giải quyết sau! Bé từ từ nghĩ thế. Thôi thừa tướng vừa nghe thấy vậy, lập tức hiểu rõ rằng thằng cháu út nhà mình quả thực không biết giữ miệng, vội vàng quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng “Hoàng thượng, xin ngài minh xét, tôn tử của vi thần sao dám phỉ báng loạn Thập lục hoàng tử, hẳn là tiểu hoàng tử đã nghe lầm rồi!” “Ngươi nói bản hoàng tử lầm! Ngươi không có mặt tại đây, sao biết tôn tử của ngươi chưa từng phỉ báng bản hoàng tử?” Thân nhìn nho nhỏ quay lại, sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm vào Thôi thừa tướng trầm giọng chất vấn, bộ dáng giống y chang với biểu tình của Hoàng thượng khi tức giận, khiến cho Thôi thừa tướng đã làm quan hai triều hoàng đế trong lòng sợ hãi, cũng làm phần lớn các trọng thần lần đầu tiên trông thấy Thập lục hoàng tử cảm thấy bất ngờ, khí phách của hoảng tử nhỏ thật khiếp người. “Không phải, ý của thần là trong đây nhất định có hiểu lầm gì đó!” Đứa bé khó ưa này còn dám nổi giận với ông, cũng không nhìn xem Thôi Thường Tích ông là cậu của ai! Tâm tình bị hù dọa nhất thời lóe lên suy nghĩ, trong lòng Thôi thừa tướng căm hận nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, “Hoàng thượng, có lẽ trước hết hãy hỏi nhóm người Văn công công để xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, sau mới quyết định tiếp có được không? Nếu như đúng là tôn tử của thần có sai, ngày hôm nay có đánh chết nó tại Mậu Học Hiên, vi thần cũng tuyệt không có ý kiến, nhưng nếu đây là hiểu lầm, đánh đứa nhỏ quá mức, nếu như Thái hậu có hỏi đến, sợ rằng cũng không tốt cho Thập lục hoàng tử!” “Văn công công, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Hoàng tượng ra hiệu cho tên thái giám kia trước hết hãy dừng tay, thế nhưng trong lòng lại mắng thầm lão già khó ưa! Lời nói lại mang theo uy hiếp, lôi hẳn Thái hậu ra đây! “Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tài cũng không rõ có chuyện già xảy ra, sau khi Thập lục hoàng tử đến đây bỗng nhiên nói tiểu thiếu gia Thôi gia phỉ báng tiểu hoàng tử, gọi người bắt lại. Trên thực tế, nô tài không nhe thấy có bất kì người nào có nói lời phỉ báng Thập lục hoàng tử.” “Vương thái phó, chuyện đúng như lời Văn công công nói sao?” Vương Trí Lợi cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của Thôi thừa tướng, sau lại nghe thấy lời Hoàng thượng hỏi chính mình, hơi lo lắng một chút, Thôi Hiểu Phong là một trong những người cháu mà Thái hậu yêu thích, nếu ngày hôm nay nó bị đánh đến mức xảy ra chuyện gì, chỉ sợ đúng như lời Thôi thừa tướng nói, làm cho Thái hậu vốn cũng chẳng thích gì Thập lục hoàng tử nổi giận, như vậy thì không tốt, thế nên ông mới khom người, cung kính đáp lại “Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần thấy sau khi Thập lục hoàng tử tiến vào, Tiểu thiếu gia Thôi gia cùng với mấy đứa nhỏ xung quanh nói cái gì đó, cười vui không ngớt, tuy nhiên, cũng xin Hoàng thượng thứ tội, vi thần bởi vì tuổi già tai nghễnh ngãng, cũng không nghe thấy lời nói nào phỉ báng Thập lục hoàng tử.” “Xem ra là một hồi hiểu lầm thôi, quên đi!” Hoàng thượng phất tay về hướng tên thái giám kia, ý rằng bảo hắn không cần đánh thêm nữa. Kết quả này cũng là dự liệu của quan viên trong triều đang đứng một bên, các ông đều cho rằng dù sao cũng chỉ là một vị tiểu hoàng tử, đâu phải là đối thủ của Thôi đại thần nguyên lão trong triều, Thôi đại nhân nói có hai câu đã hóa giải được nguy cơ cho tôn tử của ông, cho dù là đứa nhỏ đó có nói gì thật đi chăng nữa, vị tiểu hoàng tử này cũng chỉ có thể giả câm ngậm bồ hòn làm ngọt, bởi vì người có thể làm chứng đều đứng ở bên phía Thôi thừa tướng rồi. Sau khi Thôi thừa tướng tạ ân quay về đứng lại chỗ cũ, trong tâm thở dài một hơi, cũng rất đắc ý, sau lại nháy mắt với Văn công công đứng ở đối diện, ra hiệu cho hắn mau mời Hoàng thượng cho tiếp tục buổi tuyển chọn, cuối cùng mới nhìn thẳng về phía Địch Vũ Liễn, mắt đối mắt với bé chẳng rời đi. Văn công công đương nhiểu hiểu rõ được ý tứ của ông, khom người hướng Hoàng thượng hỏi “Hoàng thượng, tiếp tục tiến hành buổi thi tuyển có được không ạ?” Hoàng thượng còn chưa trả lời, mọi người chỉ thấy Thập lục hoàng tử với bộ mặt không mang cảm xúc gì đi tới chính giữa, vén vạt áo lên, thẳng lưng quỳ ngay ngắn trước mặt hoàng thượng, chắp tay thỉnh cầu “Phụ hoàng, nhi thần muốn thỉnh hỏi phụ hoàng, cuộc tuyển thí ngày hôm nay là do nhi thần toàn quyền phụ trách, bất luận điều gì liên quan đến chuyện tuyển chọn phụ hoàng cũng sẽ không tham dự sao?” Trên khuôn mặt nhỏ hiện ra biểu thình thật sự nghiêm túc, khiến mọi người không hiểu gì hết. “Đương nhiên, liên quan đến việc thi tuyển, trẫm sẽ không can thiệp! Con đứng lên đi!” Hoàng thượng cũng không biết bé muốn làm cái gì, nhìn bé mang theo chút mong chờ. “Nhi thần tạ ơn phụ hoàng!” Địch Vũ Liễn tạ ơn đứng dậy, chuyển mình nương theo người đang đỡ dậy, che giấu chỗ bị thương, nhếch mép nhìn Thôi Hiểu Phong đang nước mắt lưng tròng, thanh âm lạnh lẽo của trẻ con lần thứ hai vang lên trong Mậu Học Hiên, “Ai cho phép đưa nó đi! Đem nó nằm xuống trở lại!” Mọi người ngẩn người, cái gì? Hoàng thượng đã buông tha Thôi Hiểu Phong, Thập lục hoàng tử này muốn kháng chỉ hay sao? [1] Xuất xứ của câu nói Bố trí nơi chết để sau đó được sống, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất Sau khi nước Tần bị diệt vong, Hán vương Lưu Bang sử dụng sách lược của đại tướng Hàn Tín, tấn công và giành được vùng đất Quan Trung của nước Tần ngày xưa, đặt nền móng cho việc tranh giành thiên hạ với bá vương Hạng Vũ của Tây Sở. Năm 204 trước CN, Lưu Bang cử đại tướng Hàn Tín và Trương Nhĩ, dẫn quân Hán tấn công vào nước Triệu, họ bắt buộc phải đi qua Tỉnh Hình Khẩu. Triệu Vương Yết và đại tướng Trần Dư thống lĩnh hai mươi vạn binh mã, tập kết tại Tỉnh Hình Khẩu, chuẩn bị nghênh chiến. Quân sư nước Triệu là Lí Tả Xa hiến kế cho Trần Dư “Hàn Tín thừa thắng tấn công vào Triệu, khí thế hừng hực không gì ngăn cản nổi. Tuy nhiên quân Hán hành quân đường dài, lương thực thiếu thốn, hai bên Tình Hình Khẩu đều có núi, đường thì chật hẹp, xe ngựa qua lại khó khăn, quân Hán đi chưa được trăm dặm thì quân chở lương thực tất sẽ bị bỏ lại phía sau. Chúng ta có thể cử ba vạn tướng sĩ đi đường tắt sau để cắt đứt đường vận chuyển lương thực của chúng, ngài dẫn quân chặn quân Hán phía chính diện, lại đào hầm sâu một chút, đắp thành luỹ cao một chút, cố thủ doanh trại, không giao chiến với quân Hán. Như vậy thì, phía trước bọn chúng không thể tấn công được, cũng không thể lui lại phía sau, lại không có lương thảo, chúng sẽ rơi vào thế bí. Không bao lâu sau thì chúng ta có thể bắt được Hàn Tín.” Trần Dư không nghe theo ý kiến của Lí Tả Xa, tự cho rằng quân đội của mình vượt xa quân Hán gấp nhiều lần, nhất định không thể thua trận được. Hàn Tín thăm dò biết được kế sách của Lí Tả Xa không được dùng thì vô cùng vui mừng, bèn tập kết binh mã tại nơi cách Tỉnh Hình Khẩu hơn ba mươi dặm. Quá nửa đêm, Hàn Tín phái hai ngàn kị binh, mỗi người đều mang theo một lá cờ của quân Hán, từ con đường nhỏ vòng đến mặt phía sau của doanh trại quân Triệu, mai phục ở đó, đợi đến khi quân Triệu huy động toàn bộ lực lượng xuất kích thì sẽ đột kích vào đại doanh của quân Triệu, hạ cờ của quân Triệu xuống và cắm cờ của quân Hán lên. Hàn Tín lại phái một vạn người ngựa dẫn đường trước, bày thế trận men theo bờ sông. Trần Dư nhìn thấy tình hình đó thì cười lớn nói “Xem ra thì Hàn Tín chỉ có hư danh! Một trận sống mái là điều tối kị của nhà binh, đó là tự tìm chỗ chết!” Trời sáng, Hàn Tín dẫn theo binh mã, dựng cờ soái, tiến về Tỉnh Hình Khẩu. Quân Triệu lập tức nghênh chiến. Sau khi giao chiến, quân Hán giả bộ thua trận rút lui, vứt bỏ hết trống cờ, rút lui vào trận địa bờ sông. Trần Dư không biết đó là mưu kế, bèn chỉ huy toàn bộ quân truy kích kịch liệt. Lúc đó, hai ngàn khinh kị binh đã phục sẵn của Hàn Tín thấy toàn bộ quân Triệu đã xuất kích, lập tức tiến vào doanh trại của quân Triệu, nhổ cờ của quân Triệu, thay vào đó bằng cờ của quân Hán. Quân Triệu đuổi tới trận địa bên bờ sông, quân Hán không có đường lui, đành phải bạt mạng chém giết. Quân Triệu đã lâu không thắng trận, sĩ khí bắt đầu uể oải, lại đột nhiên phát hiện ra rằng trong doanh trại của mình toàn bộ đều cắm cờ của quân Hán, lòng quân bỗng rối bời, bỏ chạy tan tác. Quân Hán thừa cơ tấn công, đánh bại quân Triệu, Trần Dư bị giết chết, Triệu Vương Yết bị bắt sống. Sau đó, các tướng sĩ có thỉnh giáo Hàn Tín “Đánh sống mái một trận là điều tối kị của nhà binh, vì sao tướng quân rõ ràng đã biết mà vẫn phạm phải, nhưng lại giành được thắng lợi?” Hàn Tín đáp “Đó chính là điều mà trong binh pháp đã nói “Trí chi tử địa nhi hậu sinh, đầu chi vong địa nhi hậu tồn’ Bố trí nơi chết để sau đó được sống, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất. Quyết chiến một trận sống mái, khiến cho binh sĩ bị đặt vào chỗ không còn đường để lui, họ mới chiến đấu hết mình, để cầu được sinh tồn.” SOURCE
nữ hoàng đế khờ phu quân