Truyện Luôn Có Người Điên Cuồng Cố Chấp Muốn Độc Chiếm Tôi - Chương 43 với tiêu đề ' “Đừng rời xa anh được không”' Hiện menu doc truyen Danh sách Theo các nghiên cứu tâm lý xã hội, nguyên nhân của sự xa cách là do 7 sai lầm sau đây của các bậc cha mẹ. 1. Bố mẹ luôn cho mình là đúng. Việc bất đồng quan điểm là điều bình thường trong mỗi cuộc tranh luận. Tuy nhiên với nhiều bậc cha mẹ, hễ con bày tỏ quan điểm Truyện Rời Xa Giáo Thảo Cố Chấp của tác giả Sở Chấp kể về Hạ Thanh Từ đã trọng sinh, từ thời điểm có thể sống lại đến giờ, từ đầu đến cuối cậu chỉ ghi khắc một điều trong lòng. Phải nhớ, không được lại gần Tạ Bệnh tuyệt đối không dính dáng đến Công ty nhân viên rất thân thiện nhưng nhìn nhận sâu xa thì công ty phù hợp cho những bạn muốn làm intern vào học hỏi kinh nghiệm. Nếu muốn tiến triển xa hơn thì không nên làm ở đây vì đôi lúc sếp cố chấp tự cho mình là đúng và đặt biệt đừng phật lòng sếp ko thì rời cty sẽ bị nói xấu dài dài nhé - Nhân Truyện Cố Chấp Không Muốn Rời Xa - Chương 7. Hẻm tối ở bên cạnh quán Bar. Cao Phi bị một trái một phải bao vây, cổ áo sơ mi trên người anh ta bị kéo rách, vết máu loang lổ trước ngực, bộ dạng yếu đuối, chật vật, nhưng kỳ quái chính là trên mặt anh ta một chút cũng không có dấu vết bị thương. cash. Contents1 Giới thiệu Truyện Cố Chấp Không Muốn Rời Xa2 Danh sách chương3 Trọn bộ Truyện Cố Chấp Không Muốn Rời Xa “cập nhật ngày 11/06/2023“ Trọn bộ Cố Chấp Không Muốn Rời Xa Full tập được cập nhật mới nhất ngày 11/06/2023 tại đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Giới thiệu Truyện Cố Chấp Không Muốn Rời Xa 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Cố Chấp Không Muốn Rời Xa Full 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Ngày cập nhật ⭐ 11/06/2023 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 🔰 Người đăng ⭐ – TruyenFull 🐻 Tác giả Hàn Đại Bảo 🐻 Thể loại Hiện đại, Ngôn tình, Ngọt sủng. 🐻 Editor Oneday1303 ✦ VĂN ÁN ✦ Lão đại tối tăm cố chấp dính người X Đại tỷ thanh lệ ôn nhu kiên nghị. Năm 19 tuổi, Tân Nguyệt mang theo một thiếu niên về nhà. Hắn âm trầm, lạnh lùng, trên khuôn mặt tuấn mỹ mê hoặc là sự hờ hững vô tận. Tân Nguyệt cưng chiều hắn, bảo vệ hắn, cho hắn vô vàn những sủng ái cùng bao dung. Bọn họ nương tựa lẫn nhau, cùng nhau vượt qua vô số những đêm đen không thấy ánh mặt trời. Sau này, thiếu niên trưởng thành. Z thành xuất hiện một doanh nhân vô cùng trẻ tuổi. Đó là một người đàn ông với đôi mắt trái màu xám. Mặc dù người đàn ông ấy có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp và quyến rũ, nhưng thủ đoạn lại tàn độc, máu lạnh vô tình, Z thành người người đều sợ hắn. Ngày nọ, bên người hắn xuất hiện một cô gái. Cô gái ấy sở hữu một khuôn mặt thanh lệ, khí chất lãnh diễm, dựa vào khuỷu tay hắn, bộ dạng điềm tĩnh đi ngủ. Mọi người có mặt đều nhìn thấy nam nhân rũ mắt, sâu trong ánh mắt ấy là tận cùng của cố chấp đến mức không muốn xa rời. Trước mặt Tân Nguyệt, Dịch Tuyên trước nay đều ngoan ngoãn nghe lời, ngay cả lúc muốn ôm hôn tên tiểu tử này đều mang theo cẩn thận cùng thành kính. Không một ai biết, thế giới của Dịch Tuyên vốn dĩ không có ánh mặt trời, chỉ có một ánh trăng duy nhất. Ánh trăng ôn nhu ấy, là ánh sáng duy nhất của hắn, cũng là toàn bộ chấp niệm của hắn. — Em mang đến cho tôi một cuộc đời mới, liền định sẵn sẽ theo tôi tới già. — Bóng tối vô ngần, chỉ có em là ánh trăng duy nhất của mình tôi. Danh sách chương Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17-1 Chương 17-2 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31-1 Chương 31-2 Chương 32 Chương 33 Chương 34-1 Chương 34-2 Chương 35 Chương 36 Chương 37-1 Chương 37-2 Chương 38-1 Chương 38-2 Chương 39 Chương 40 Chương 41-1 Chương 41-2 Chương 42-1 Chương 42-2 Chương 43 Trọn bộ Truyện Cố Chấp Không Muốn Rời Xa “cập nhật ngày 11/06/2023“ ⭐Chương 1 1 ⭐Chương 2 2 ⭐Chương 3 3 ⭐Chương 4 4 ⭐Chương 5 5 ⭐Chương 6 6 ⭐Chương 7 7 ⭐Chương 8 8 ⭐Chương 9 9 ⭐Chương 10 10 ⭐Chương 11 11 ⭐Chương 12 12 ⭐Chương 13 13 ⭐Chương 14 14 ⭐Chương 15 15 ⭐Chương 16 16 ⭐Chương 17 17 ⭐Chương 18 18 ⭐Chương 19 19 ⭐Chương 20 20 ⭐Chương 21 21 ⭐Chương 22 22 ⭐Chương 23 23 ⭐Chương 24 24 ⭐Chương 25 25 ⭐Chương 26 26 ⭐Chương 27 27 ⭐Chương 28 28 ⭐Chương 29 29 ⭐Chương 30 30 ⭐Chương 31 31 ⭐Chương 32 32 ⭐Chương 33 33 ⭐Chương 34 34 ⭐Chương 35 35 ⭐Chương 36 36 ⭐Chương 37 37 ⭐Chương 38 38 ⭐Chương 39 39 ⭐Chương 40 40 ⭐Chương 41 41 ⭐Chương 42 42 ⭐Chương 43 43 ⭐Chương 44 44 ⭐Chương 45 45 ⭐Chương 46 46 ⭐Chương 47 47 ⭐Chương 48 48 ⭐Chương 49 49 ⭐Chương 50 50 ⭐Chương 51 51 ⭐Chương 52 52 ⭐Chương 53 53 ⭐Chương 54 54 ⭐Chương 55 55 ⭐Chương 56 56 ⭐Chương 57 57 ⭐Chương 58 58 ⭐Chương 59 59 ⭐Chương 60 60 ⭐Chương 61 61 ⭐Chương 62 62 ⭐Chương 63 63 ⭐Chương 64 64 ⭐Chương 65 65 ⭐Chương 66 66 ⭐Chương 67 67 ⭐Chương 68 68 ⭐Chương 69 69 ⭐Chương 70 70 ⭐Chương 71 71 ⭐Chương 72 72 ⭐Chương 73 73 ⭐Chương 74 74 ⭐Chương 75 75 ⭐Chương 76 76 ⭐Chương 77 77 ⭐Chương 78 78 ⭐Chương 79 79 ⭐Chương 80 80 ⭐Chương 81 81 ⭐Chương 82 82 ⭐Chương 83 83 ⭐Chương 84 84 ⭐Chương 85 85 ⭐Chương 86 86 ⭐Chương 87 87 ⭐Chương 88 88 ⭐Chương 89 89 ⭐Chương 90 90 ⭐Chương 91 91 ⭐Chương 92 92 ⭐Chương 93 93 ⭐Chương 94 94 ⭐Chương 95 95 ⭐Chương 96 96 ⭐Chương 97 97 ⭐Chương 98 98 ⭐Chương 99 99 ⭐ĐANG CẬP NHẬT⭐ Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Trang đọc truyện online hàng đầu Việt Nam với nhiều truyện hay chọn lọc và hầu hết các truyện đã full dành cho bạn đọc yêu thích, website hỗ trợ đọc tốt . Danh sách những truyện full đã hoàn thành hay nhất hiện nay với sự đa dạng về thể loại, chọn lọc về nội dung, liên tục cập nhật truyện full mới cho độc giả. Leave a comment Hôm nay Tân Nguyệt và Thiệu Khải hẹn gặp nhau ở quán cà phê gần cô sợ nóng nên Thiệu Khải đã hẹn vào buổi sáng sớm Tân Nguyệt đã dậy, rửa sạch bát ăn mì hôm qua, lại dọn dẹp nhà cửa một ngoài trời nắng gắt, một đêm rồi Dịch Tuyên vẫn chưa về, xem thời tiết này có lẽ đến tối hắn mới có thể về Nguyệt nghĩ hay là kêu Thiệu Khải tới thẳng nhà, nhưng cuối cùng cô vẫn quyết định gặp bên vào thu nhưng nắng mùa hè vẫn lưu luyến ở thành phố Nguyệt ra khỏi tiểu khu, mở cây dù rồi tắp vào dưới những bóng cây mà mặc một chiếc váy cổ đứng trắng thuần. Làn váy rộng thùng thình, góc váy khẽ lay động ôm lấy phần bắp chân theo từng bước đi của cô, nhẹ nhàng khoan không thích mùa hè chút nào, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu khiến người ta hoa mắt. Mỗi khi đến hè, cuộc sống của cô đều bị đảo lộn lên hết, cứ hễ có công việc cần phải ra ngoài là bị cô dời đến buổi tối. Tựa như mấy con vật ngủ ngày, đêm mới ra săn mồi không phải vì chiều nay Thiệu Khải có việc ở nơi khác thì đã không hẹn cô vào buổi sáng thế khỏi tiểu khu rẽ phải, đi thẳng 300m chính lá quán cà phê đã hẹn. Tân Nguyệt cảm thấy như cô đã đi rất lâu rồi, hai bên má đều ửng lên sắc đỏ. Cô dừng lại thở dốc một hơi, giơ tay lau đi mồ hôi tinh mịn trên quá Khải đã tới rồi, cô thấy xe anh ngừng ở ven đường. Quán cà phê chỉ cách cô không đến 50m nữa. Đoạn đường tiếp theo không có bóng cây, Tân Nguyệt giơ dù lên định bước nhanh tới Khải hẹn Tân Nguyệt lúc 10 giờ, mới 9 giờ rưỡi anh đã đến, khi đó quán cà phê vẫn chưa mở chủ quán chưa chuẩn bị mở quán xong, nhưng nhìn tiết trời nóng bức, Thiệu Khải lại đẹp trai ngời ngời, bà vẫn mở cửa kêu anh vào ngồi còn mời anh uống hai ly nước Khải ngồi bên cửa sổ sát đất, mặt hướng về phía Tân Nguyệt sẽ đến để sớm nhìn thấy giờ rưỡi, quán đã bắt đầu mở hàng, bà chủ đến bưng cho anh một cốc Iced Americano, còn tốt bụng nhắc chút nữa nắng sẽ chiếu đến đây rất nóng, anh có muốn đổi chỗ khác Khải chỉ nhìn thời gian rồi nói phải đợi bạn, không hề nhúc lúc có người đặt cơm, bà chủ không nói thêm gì nữa mà xoay người đi làm giờ, Thiệu Khải gọi điện thoại cho Tân thoại reo nhưng không ai bắt gọi thêm một cuộc, lần này bị tắt máy trực lẽ là sắp tới Khải nhìn ánh nắng nóng rát ngoài cửa hàng, ngẫm lại lẽ ra anh phải lái xe đến ngoài tiểu khu Tân Nguyệt mới đúng. Tân Nguyệt sợ nóng, trong xe có máy lạnh, bọn họ nói chuyện trong xe cũng như vậy một hồi anh lại gọi thêm một ly cà phê đá để khi Tân Nguyệt đến có thể uống giờ rưỡi, ánh nắng đã chiếu đến tay Thiệu này anh bắt đầu nhận ra có chỗ không thứ ba gọi qua, điện thoại của Tân Nguyệt đã tắt Khải nhíu mày, đứng dậy chạy ra khỏi quán cà phê. Phía sau lưng, bà chủ và khách trong quán đều khó hiểu nhìn anh hớt hải chạy ra trưa không nhiều người trên đường, Thiệu Khải không lái xe mà chạy như điên đến tiểu khu của Tân gõ cửa rồi đến nhấn chuông nhưng bên trong mãi không có người phản áp người lên cánh cửa, trên trán lấm tấm mồ hôi cẩn thận nghe động tĩnh trong như không có ai trong nhà. Điện thoại Tân Nguyệt đã tắt máy, Thiệu Khải đành gọi cho Dịch thoại vừa thông Thiệu Khải liền hỏi "Cậu không có ở nhà?""Có chuyện gì?" Giọng Dịch Tuyên vẫn còn ngáy ngủ, trong lòng Thiệu Khải trầm xuống."Tân Nguyệt mất tích rồi."Tân Nguyệt không phải là người để người khác bận tâm, trước nay chuyện cô làm đều có lý nay đã hẹn gặp Thiệu Khải, cô không thể nào đột nhiên thất hẹn được, dù có việc chắc chắn cô sẽ nói với Thiệu Khải trước để anh không cần đợi. Nhưng Thiệu Khải đợi ở quán cà phê một tiếng rưỡi, cô vẫn không gọi một cuộc Tuyên chạy về nhà, hắn tìm khắp mọi ngõ ngách, nhưng căn nhà chỉ hơn 80 mét vuông không thể nào giấu người bếp, bát Tân Nguyệt rửa xong còn đặt trên kệ bồn rửa tay. Cô có thói quen rửa bát xong sẽ để lên đó cho ráo định cô dậy rất sớm bởi trong nhà đã được quét dọn rất sạch lẽ vì ra ngoài không lâu, thậm chí cô còn không lấy túi xách. Chiếc túi vải trắng bên huyền quan được treo giống như tối hôm qua lúc hắn ra mặt Dịch Tuyên lạnh lẽo, trống rỗng nhìn căn phòng khách. Hắn nắm lấy chìa khóa lao ra khỏi và Thiệu Khải hẹn gặp nhau ở D& này D&M cực kỳ yên tĩnh, sau một đêm tưng bừng tối qua nó đang nghỉ ngơi lấy lại sức, chuẩn bị nghênh đón tràng cuồng hoan kế Thế Quang nhận được tin của Thiệu Khải liền tức tốc chạy tới. Thấy Thiệu Khải và Dịch Tuyên đều ở đây, hắn vội hỏi "Tình hình thế nào hả? Cô chủ lớn mất tích là sao?"Thiệu Khải kêu hắn ngồi xuống trước, "Hôm nay tôi hẹn Tiểu Nguyệt nói chuyện ở quán cà phê gần tiểu khu nhà cô ấy, nhưng tôi đợi một tiếng rưỡi cũng không thấy người đâu. Gọi điện thoại thì tắt máy, tôi nghi cô ấy đã xảy ra chuyện."Lưu Thế Quang nhìn thời gian trên đồng hồ, "Hai người hẹn mấy giờ? Cậu đã đi tìm mấy chỗ khác chưa?""Hẹn 10 giờ." Thiệu Khải nói, "Tôi mới từ trường học của cô ấy về, cô ấy không có ở đó.""10 giờ? Ông anh ơi, bây giờ đã ba giờ chiều rồi!" Lưu Thế Quang rối loạn, "Mẹ kiếp, đã năm tiếng rồi cô chủ lớn vẫn chưa gọi cú nào?""Vẫn chưa." Thiệu Khải nhíu mày, "Nên tôi mới sợ cô ấy đã xảy ra chuyện.""Vậy mau đi tìm thôi!"Lưu Thế Quang dứt lời liền đứng dậy định đi, Thiệu Khải giữ chặt hắn."Anh Quang, anh bình tĩnh chút.""Tôi bình tĩnh cái gì, sao tôi bình tĩnh được đây!" Lưu Thế Quang hất tay anh ra, chỉ vào mũi Thiệu Khải mắng, "Mẹ nó, không phải tôi đã sớm nói cậu đừng để cô chủ dính dáng đến mấy chuyện này rồi sao? Cậu ĐM không nghe đâu, cứ để cô ấy tới. Giờ thì hay rồi, lỡ cô ấy bị mấy kẻ đó mang đi! Tôi hỏi cậu Thiệu Khải, lỡ cô chủ xảy ra chuyện gì, chúng ta cmn còn mặt mũi nào xuống dưới gặp anh Tân hả!"Thiệu Khải hiểu nôn nóng trong lòng Lưu Thế Quang, nhưng giờ kích động cũng không được gì. Những lúc thế này họ càng phải duy trì tỉnh táo. Nếu Tân Nguyệt đúng là bị những kẻ đó mang đi, bọn chúng sẽ làm ra chuyện gì, Thiệu Khải thật sự không dám bản thân mình còn không thuyết phục được thì sao thuyết phục được Lưu Thế Quang. Anh ta có chỉ trích, mắng chửi thế nào anh cũng chỉ có thể nhận hết không oán một lời. Anh không nói gì, Lưu Thế Quang cũng không thể mắng tiếp. Hắn đấm một phát lên sô pha, "Fuck!"Nãy giờ Dịch Tuyên luôn ngồi bên cạnh nhìn bọn họ, không nói tiếng biết hôm nay Tân Nguyệt sẽ gặp Tân Khải, hắn cho rằng bọn họ muốn nói về chuyện Chiêm Chí Đạt. Nhưng từ những gì Lưu Thế Quang và Thiệu Khải nói xem ra không mắt hắn hơi trầm gian trôi đi từng phút từng giây, vừa đúng ba giờ mười lăm phút, điện thoại Dịch Tuyên bỗng vang La khi tới D&M, hắn kêu La Bưu đi điều tra mấy camera giám sát gần tiểu khu. Cuộc gọi này chắc là đã có kết quả."Đúng là bị người khác bắt đi. Chiếc xe Minibus màu trắng, có ba người đi xuống. Biển số xe không thấy được hết nhưng có thể xác định là biển số bản địa."Dịch Tuyên mở loa ngoài, Thiệu Khải và Lưu Thế Quang nghe không sót chữ nào. Hắn kêu La Bưu tiếp tục điều tra rồi cúp máy. Trên bàn còn sót lại chai Whiskey khách uống dư tối qua, điện thoại vừa dứt, Thiệu Khải liền đổ một ly, ngửa đầu uống Nguyệt từng nói với anh, chỉ cần là người có đủ tự chủ thì sẽ không dùng tới rượu và thuốc lá để mê hoặc chính mình, ngoại trừ tìm hoan mua cho rằng khả năng tự chủ của bản thân tốt hơn người thường nên rất ít khi uống rượu, nhưng bây giờ không giống. Nếu Tân Nguyệt vì anh mà xảy ra chuyện, anh sẽ không tha thứ cho chính ngấm vào cơ thể, Thiệu Khải quay sang Dịch Tuyên, hai mắt giăng đầy tơ máu "Cậu có thể đưa video giám sát cho tôi không?"Video La Bưu gửi cho Lưu Thế Quang chỉ có một đoạn. Thiệu Khải nhận ra đây là camera ngoài quán cà phê kia, phạm vi quay được cách quán cà phê không đến giờ 45 phút, có một bóng người xuất Tuyên vừa thấy liền ngồi thẳng dậy. Hắn nhận ra Tân cầm cây dù, camera chỉ quay được bóng dáng nhỏ bé của cô. Trên màn hình, khi Tân Nguyệt sắp ra khỏi phạm vi giám sát thì một chiếc xe Minibus màu trắng chợt dừng phía sau cô. Ba thanh niên xuống khỏi xe, hình như bọn họ kêu tên Tân Nguyệt nên cô ngừng lại. Hai trong ba người đó xông tới khiêng Tân Nguyệt lên, người đàn ông phía sau cũng giơ tay lao họ rất nhanh đã uy hiếp cô xong. Dịch Tuyên không biết mấy kẻ đó có đánh Tân Nguyệt không, cũng không biết đánh chỗ nào hay dùng cái gì đánh, nhưng hắn thấy Tân Nguyệt không lâu sau đã không giãy giụa này, chiếc xe Minibus màu trắng chạy tới, ba người kia vác Tân Nguyệt lên xe. Xem đến đây, Dịch Tuyên chợt đứng dậy đạp đổ cái bàn nhỏ trước mặt, chai lọ trên bàn vỡ tung tóe đầy khom lưng nắm cổ áo Thiệu Khải, hai mắt sắc như dao cứa từng thớ thịt trên người anh "Tôi không cần biết hôm nay anh kêu chị ấy ra ngoài làm gì, nhưng Thiệu Khải anh nhớ kỹ cho tôi. "Nếu chị ấy xảy ra chuyện, tôi sẽ giết anh."Khuôn mặt hắn lạnh băng, ngữ điệu uy hiếp kinh Tân Nguyệt bị bắt, hắn đã không còn lý trí để nói chuyện hợp lẽ cần biết là kẻ nào đã bắt Tân Nguyệt, hắn nhất định sẽ bắt bọn chúng phải trả giá. Ngay cả Thiệu lời, Dịch Tuyên quật Thiệu Khải sang một bên, dẫm lên mảnh vỡ trên đất ra ngoài một mình."Dịch Tuyên!" Lưu Thế Quang gọi hắn không nghe liền quay đầu hỏi Thiệu Khải, "A Khải, có nên đuổi theo không?"Thiệu Khải dường như không nghe câu hỏi của hắn. Anh giật lấy điện thoại trên tay Lưu Thế Quang, hình ảnh Tân Nguyệt bị bắt không ngừng chiếu đi chiếu lại. Anh nhìn chằm chằm chiếc xe Minibus màu trắng nhiên anh nhìn ra gì đó, hỏi Lưu Thế Quang "Anh Quang, anh xem có phải chiếc xe này tới cửa tiệm giao hàng không?"Lưu Thế Quang nghe vậy lấy điện thoại xem kỹ lại, nhíu mày nói "Tôi cũng không biết. Nhưng có được một nửa biển số xe, tôi có thể tìm người đi điều tra."Tám giờ tối, thời gian Tân Nguyệt bị bắt đã qua mười mười tiếng, Thiệu Khải và Lưu Thế Quang đã lật tung cả thành phố Z tiếng trước, rốt cuộc Thiệu Khải cũng định vị được hướng đi cuối cùng của chiếc báo cho Dịch Tuyên biết. Hiện giờ Dịch Tuyên đang trên đường ra khỏi thành lái xe của Tân Nguyệt, trong xe còn lưu lại mùi hương thoang thoảng trên người kính chiếu hậu nhìn ra sẽ thấy xe thương vụ màu đen của La Bưu đi theo phía sau cong khóe môi, sắc mặt lãnh lẽo như tiếng đồng kệ là kẻ nào đã bắt Tân Nguyệt, những gì Tân Nguyệt đã gặp trong mười tiếng này, hắn sẽ đòi lại gấp trăm ngàn lần. 🐻 Tác giả Hàn Đại Bảo🐻 Thể loại Hiện đại, Ngôn tình, Ngọt sủng.🐻 Editor Oneday1303✦ VĂN ÁN ✦Lão đại tối tăm cố chấp dính người X Đại tỷ thanh lệ ôn nhu kiên 19 tuổi, Tân Nguyệt mang theo một thiếu niên về âm trầm, lạnh lùng, trên khuôn mặt tuấn mỹ mê hoặc là sự hờ hững vô Nguyệt cưng chiều hắn, bảo vệ hắn, cho hắn vô vàn những sủng ái cùng bao họ nương tựa lẫn nhau, cùng nhau vượt qua vô số những đêm đen không thấy ánh mặt này, thiếu niên trưởng thành xuất hiện một doanh nhân vô cùng trẻ là một người đàn ông với đôi mắt trái màu dù người đàn ông ấy có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp và quyến rũ, nhưng thủ đoạn lại tàn độc, máu lạnh vô tình, Z thành người người đều sợ nọ, bên người hắn xuất hiện một cô gái ấy sở hữu một khuôn mặt thanh lệ, khí chất lãnh diễm, dựa vào khuỷu tay hắn, bộ dạng điềm tĩnh đi người có mặt đều nhìn thấy nam nhân rũ mắt, sâu trong ánh mắt ấy là tận cùng của cố chấp đến mức không muốn xa mặt Tân Nguyệt, Dịch Tuyên trước nay đều ngoan ngoãn nghe lời, ngay cả lúc muốn ôm hôn tên tiểu tử này đều mang theo cẩn thận cùng thành một ai biết, thế giới của Dịch Tuyên vốn dĩ không có ánh mặt trời, chỉ có một ánh trăng duy trăng ôn nhu ấy, là ánh sáng duy nhất của hắn, cũng là toàn bộ chấp niệm của hắn.— Em mang đến cho tôi một cuộc đời mới, liền định sẵn sẽ theo tôi tới già.— Bóng tối vô ngần, chỉ có em là ánh trăng duy nhất của mình tôi. Sau sự kiện đường ray kinh hồn ngày đó, chú Dịch liền có Nguyệt theo thường lệ đi đến lầu trệt đưa đồ sinh hoạt cho họ, dì Giang Mỹ đang ở trong phòng thu dọn hành phòng khách, Dịch gia gia ngồi ở ghế bập bênh, ánh mắt ngây ngốc nhìn quạt trần Tuyên ngồi xổm cạnh chân Dịch gia gia, hắn ôm đầu gối đem chính mình cuộn ở một góc, không hề tức thấy cửa động tĩnh, Dịch Tuyên giương mắt nhìn Tân Nguyệt, thời điểm ấy ánh mắt hắn sáng lên một chút, nhưng rất nhanh liền tối sầm Nguyệt có chút sợ hãi khi nhìn vào đôi mắt Dịch mất tự nhiên dời tầm mắt đi, Dịch Kỳ từ trong phòng ôm búp bê nhảy ra tới, "Chị Nguyệt!""Kỳ Kỳ." Tân Nguyệt ngồi xổm xuống nhìn con bé, cười hỏi, "Ăn cơm xong chưa? Chị có mang theo bánh kem mà em thích nhất này, hiện tại có muốn ăn luôn không?""Muốn ạ!" Dịch Kỳ vui vẻ dùng sức gật đầu."Tân Nguyệt." Trong phòng dì Giang Mỹ gọi Nguyệt lên tiếng, đem bánh kem đưa cho Dịch Kỳ, dặn dò con bé không được chây tay vào quần áo, sau đó đứng dậy đi vào Dịch lần này ra ngoài không phải việc nhỏ, ở nhà tù mười năm hay tám năm đều không thể trốn thoát được. Dì Giang Mỹ suy nghĩ hết thảy những biện pháp để cứu chú ra, Tân Nguyệt cũng vận dụng các mối quan hệ của ba ba mình, vẫn không thay đổi được trong phòng, Tân Nguyệt muốn an ủi dì Giang Mỹ, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng tinh xảo không chút tiều tụy của dì, tựa hồ không cần cô an Mỹ phải đi xa, bà căn bản muốn thay Dịch gia gia tìm một viện dưỡng lão, sau đó mua vé xe đi phía Nam. Bà chỉ mang theo một mình Dịch Kỳ đi. Dịch gia gia và Dịch Tuyên đối với bà là gánh nặng, là phiền toái, bà ta sợ tránh còn không ra một phong bì từ trong rương hành lý đặt lên tay Tân Nguyệt."Lần trước ở bệnh viện, các bác sĩ đã nói lão gia chỉ còn sống được mấy tuần, tiền này là tiền tiết kiệm của dì, con đem đi mua cho ông ấy vài bộ áo mới. Mồ mả gì đó, chúng ta hiện tại đặt mua không nổi, con hãy tìm một nơi nào đó mà đem chôn.""Dì Giang Mỹ......" Tân Nguyệt nhíu nhíu mày, muốn nói cái gì đó, Giang Mỹ lại trực tiếp đánh gãy lời cô."Dì biết con muốn nói gì. Nhưng hiện tại Dịch gia ta không còn như trước kia, nhà của chúng ta với tình huống hiện tại thậm chí so với nhà con còn kém hơn." Giang Mỹ ý thức lời nói của bản thân, xin lỗi sau đó liếc nhìn Tân Nguyệt một cái, không có ý định dừng lại"Dì biết con là một cô gái tốt, niệm tình chú Dịch và Dịch gia trong ba năm đã giúp con nhiều như vậy. Tân Nguyệt, con cũng thấy rồi đó, chú Dịch vào tù, Dịch Kỳ lại như nhỏ như vậy, ta không thể để con bé sau này lại đi theo con đường của cha nó. Tân Nguyệt, dì cần phải sống, Kỳ Kỳ cần phải sống, chúng ta không thể cả đời sống ở nơi âm u tối tăm này được"Tạm thời trước mắt chú Dịch không xảy ra chuyện gì, trừ bỏ dì Giang Mỹ đem theo giấy chứng minh ra, tiền tài trên mặt chưa từng bạc đãi tại với cách nói trăm ngàn chỗ hở của bà ta, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến khuôn mặt ngây thơ đáng yêu của Dịch Kỳ, Tân Nguyệt không biết nên phản bác thế nào hoặc cản trở ra Nguyệt không có muốn nhận phong bì kia, cô tự mình đưa dì Giang Mỹ ôn hoà ra tận đứng ở ngoài cửa lớn nhìn theo thân ảnh ôn hòa của Giang Mỹ càng lúc càng xa, lại quay đầu nhìn phía những thước vuông phía sau lưng. Bên trong không ngừng vang lên câu nói của dì Giang Mỹ "Sống không qua mấy tuần" về Dịch gia gia, còn có người từ đầu đến cuối cô chưa hề nhìn thấy, đề cập tới Dịch Nguyệt nghĩ, cô có thể giúp Dịch gia gia tìm viện dưỡng lão, nhưng Dịch Tuyên sẽ ở đâu?"Kẽo kẹt ~" một tiếng, cửa lớn bị người từ trong phòng đẩy phòng là ánh mặt trời nhiệt liệt, Dịch Tuyên tựa như có chút sợ hãi với ánh mặt trời nóng rực, hắn tránh ở phía sau bóng của cửa, mặt vô biểu tình càng thêm có vẻ tái nhìn Tân Nguyệt, ánh mắt sâu kín mang theo nghiên cứu tìm tòi cùng trào phúng, "Chị cũng muốn đi à?"Tân Nguyệt nói " Chị vốn dĩ liền không thuộc về nơi này."Dịch Tuyên không nói trời nắng quá gắt, một bên trán Tân Nguyệt toát ra mồ hôi. Cô bỗng nhiên nhớ tới quyết định trước kia của chú Dịch khi đem Dịch Tuyên trở về, chú nói với dì Giang Mỹ rằng" Nó là con của tôi, tôi đương nhiên muốn đem hắn trở về, cho dù là nghèo hay giàu có đều không thể thay đổi được huyết thống máu mủ. "Nhưng mà, hiện tại đừng nói đến huyết thống máu mủ gì cả, ngay cả sinh hoạt thôi cũng không thể tự gánh vác được, người thân duy nhất thì bị bắt giam mấy năm, hắn chỉ còn lẻ loi một mình."Sao lại nhìn tôi như vậy? " Dịch Tuyên biểu tình không chút phẫn nộ, ngược lại cậu còn âm u mà nhìn Tân Nguyệt, ánh mắt ấy sắt bén như đao."Em sẽ lại tổn thương chính mình lần nữa chứ?" Có lẽ bởi vì đứng dưới ánh mặt trời hơi lâu, Tân Nguyệt cũng không có bị ánh mắt âm u của cậu dọa nạt "Nếu chị không để em một mình, có phải em sẽ cảm thấy tốt hơn?"Ánh sáng trước mắt biến hóa, Tân Nguyệt chỉ giật mình mơ hồ thấy được khóe môi Dịch Tuyên nhếch lên, cặp mắt tối tăm kia có phải hay không do ánh sáng chiếu vào, cô cũng không rõ."Đinh linh linh ~ đinh linh linh ~"Di động vang Nguyệt từ trong mộng tỉnh lại, lọt vào tầm mắt là trần nhà màu xám tro quen thở dài nhẹ nhõm một nằm nhớ rõ bắt đầu từ khi nào, cô thường xuyên mơ thấy Dịch Tuyên, mơ thấy thời điểm bản thân gặp cậu. Trong mộng manh theo một sắc thái u ám, ngay cả ánh mặt trời giống như bị một lớp sương mỏng mờ mờ che mất."Đinh linh linh ——"Tiếng chuông điện thoại đột nhiên im bặt, khiến cho thần trí đang trên mây của Tân Nguyệt phục hồi phòng an tĩnh hai giây, tiếng chuông lại vang lên Nguyệt nhíu mày, từ trong chăn ngồi dậy tiếp điện thoại."Alo?""Alo, cô là người giám hộ của em học sinh Dịch Tuyên phải không? Tôi là chủ nhiệm của em ấy, tôi họ Cao. Chuyện là thế này, bởi vì ngày hôm qua có mở họp phụ huynh mà cô không tới tham dự, tôi chỉ muốn hỏi xem cô có thể dành một chút thời gian để tới trường một chuyến được không?""Họp phụ huynh?" Tân Nguyệt mờ năm trước đây, Tân Nguyệt ở quê tìm được một viện dưỡng lão tốt đem Dịch gia gia an trí ở đấy, lại đem Dịch Tuyên mang về Z thành. Cô tìm cho cậu một trường ký túc xá, tạo điều kiện cho cậu có cơ hội được đọc Dịch Tuyên giống như trời sinh mang theo ý chí đối nghịch. Ngày đầu tiên cô đưa cậu đến trường, ngay lập tức nhận được cuộc điện thoại của lão sư bảo cậu đánh nhau với bạn học. Khi đó cô mới vừa tiến vào đại học, chuyện của bản thân thôi đã muốn sứt đầu mẻ trán rồi, mỗi tháng còn phải chạy đến trường Dịch Tuyên để trấn an lão sư thiếu chút nữa bị cậu làm cho máu chạy thẳng lên não, cô thật sự rất mỏi Tuyên dường như nhìn ra vẻ mặt mệt mỏi của cô. Mỗi khi gặp mặt ở trường học, cậu đều nhìn lão sư với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt Nguyệt hiểu được sự quan tâm của cậu, nhưng quan tâm cô không đại biểu cho việc làm lão sư tức giận. Cô kiên nhẫn nói với cậu, nếu em không muốn liên lụy đến chị, vậy thì phải ngoan ngoãn nghe cuộc nói chuyện hôm ấy Dịch Tuyên quả thật không gây rắc rối nữa, Tân Nguyệt thoải mái rất nay cuộc điện thoại gọi tới có phần kỳ 3 năm họp phụ huynh cho Dịch Tuyên cô chưa lần nào vắng mặt, nhưng lần này cô lại không hề biết một chút gì lòng cô liền có dự cảm không điểm Tân Nguyệt đuổi tới trường học thì bọn học sinh đều đang trong lớp, sân trường thực an không muốn đi về phía cầu thang để băng qua lớp học, như vậy Dịch Tuyên sẽ không phát hiện giờ còn đang trong giờ dạy học, giáo viên trong văn phòng không nhiều Nguyệt nhìn một vòng, không có vị lão sư quen mắt đâu, liền gõ cửa hỏi thử "Xin lỗi vì quấy rầy, xin hỏi vị nào là Cao lão sư ạ?"Một vị nam lão sư trẻ tuổi trẻ nghe vậy tiếng nhấc tay "Là tôi."Cao Phi dẫn Tân Nguyệt tới một phòng riêng để họp, anh đưa cho cô một ly nước sau đó ngồi xuống đối diện cô, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu vẫn luôn dừng trên người Tân Nguyệt tiếp nhận ly nước, nhìn thẳng vào tầm mắt anh, cô khéo léo mà mỉm cười "Thật ngại quá Cao lão sư, ngày hôm qua vắng mặt trong cuộc họp phụ huynh, rất xin lỗi.""Không có việc gì đâu." Ý thức được chính mình thất lễ, Cao Phi nhanh chóng dời đi tầm mắt, xấu hổ mà thanh thanh giọng nói, "Khụ khụ, bởi vì tôi tháng trước vừa mới tiếp nhận lớp học của em Dịch Tuyên, khả năng đối với học sinh trong lớp hiểu biết còn chưa nhiều. Tôi có thể hỏi một cô một câu không, cô là gì của em ấy vậy?"Tân Nguyệt lễ phép đáp "Tôi là chị của em ấy.""Vậy cha mẹ đâu?" Sau khi Cao Phi hỏi ra vấn đề này, thấy Tân Nguyệt vẫn luôn duy trì nụ cười điềm đạm, một chút cũng không muốn trả lời câu hỏi này, anh rất thức thời mà thay đổi chủ đề, "Cô đối với chuyện sinh hoạt trong lớp của em Dịch Tuyên có hiểu biết nhiều không?"Tân Nguyệt dừng một chút, bình tĩnh nói "Dường như không biết nhiều."Cao Phi nhìn chăm chú vào nữ sinh xinh đẹp tầm chỉ mới học đại học, biểu tình phức tạp."Reng reng reng ——"Chuông tan học vang lên, trong trường học bắt đầu náo nhiệt Phi dẫn Tân Nguyệt ra khỏi phòng họp, Tân Nguyệt mặt mang nụ cười nói "Cảm ơn lão sư Cao vì đã nói tình huống cho tôi biết. Tôi sẽ nghĩ cách."Cao Phi sắc mặt có chút trầm trọng mà hướng phía cô gật khỏi trường học, Tân Nguyệt đi vào một quán trà sữa quen thuộc bên cạnh gọi một ly trà sữa, thời điểm đang đợi trà sữa tới, cô gọi điện thoại cho Dịch thoại chờ máy rất lâu, mãi cho đến khi tiếng chuông sắp dứt thì có người bắt máy."Nguyệt."Giọng nói Dịch Tuyên dày đặc buồn ngủ, trầm thấp thật sự mới ngủ Nguyệt trong lòng xuất hiện một cổ nhiệt lưu khó hiểu, làm cô dừng trong chốc lát, "Em đang ở đâu?"" Trường học."" Chị ở ngay quán trà sữa gần trường em." Tân Nguyệt đi thẳng vào vấn đề "Mau tới đây gặp chị."Cúp điện thoại xong, vừa lúc trà sữa Nguyệt cầm ly trà sữa ngồi ở một góc tiệm, ánh mắt ngưng ở đầu ống hút." Dịch Tuyên ở trường học đánh nhau ẩu đả với các bạn học khác, nhưng tôi nghe nói bối cảnh của em ấy rất lợi hại, các lão sư đều rất sợ em ấy. Tuần trước, Dịch Tuyên ở bên ngoài trường học cùng một đám thanh niên lêu lổng kéo bè kéo lũ đi đánh nhau, đem một người trong đối phương đánh tới xương sọ làm vỡ, hiện tại còn đang nằm trong tình huống nguy kịch. Tôi tin cô cũng biết, nếu chuyện này tái phạm thêm một lần nữa, em ấy rất có thể không tốt nghiệp được. Lúc trước hiệu trưởng đã muốn mời cô tới, nhưng Dịch Tuyên nói nếu ai mời cô tới, em ấy sẽ đem cái xương sọ của hiệu trưởng đập nát. Nói đến đây có chút buồn cười, chúng tôi thân là lão sư, thế lại bị học sinh uy hiếp."Ánh mặt trời ngoài cửa hàng không quá nóng không quá gắt, nhưng hồi tưởng lại những lời Cao Phi nói, Tân Nguyệt lại cảm thấy xung quanh xuất hiện từng đợt lạnh cả đầu cô bỗng nhiên dần hiện ra hình ảnh giấc mọng của 3 năm trước, Dịch Tuyên yên tĩnh trong bóng tối, thời điểm cận kề cái chết trên mặt hắn lại tràn đầy nụ cười bệnh trạng cuồng nhiệt như năm qua, Dịch Tuyên ở trước mặt cô biểu hiện ngoan ngoãn quá mức, thế nên cô thiếu chút nữa quên mất, sau lớp da người xinh đẹp ấy che dấu đi một linh hồn u tối cỡ nào." Tôi không nói gạt cô, tôi cũng phải suy nghĩ rất lâu mới dám gọi điện cho cô. Trước đó, có rất nhiều lão sư đến khuyên ngăn tôi, bọn họ đều đã từ bỏ Dịch Tuyên, chỉ hi vọng cùng em ấy không liên quan gì với nhau, miễn sao cho Dịch Tuyên nhanh chóng tốt nghiệp là xong. Nhưng tôi nghĩ, làm lão sư, tôi cần thiết phải báo cho người giám hộ biết, từ bỏ hắn cũng không phải xuất từ ý tứ của chúng tôi. Thứ cho tôi nói thẳng, Dịch Tuyên có đôi khi thật sự không giống như là một học sinh bình thường."Đang nghĩ ngợi tới, đột nhiên ánh sáng trước mắt tối sầm lại, Dịch Tuyên một thân mặc đồng phục đen ngồi xuống đối diện Nguyệt thu hồi suy nghĩ xa xăm, tầm mắt chuyển qua người hắn,Diện mạo Dịch Tuyên cùng Dịch thúc thúc cũng không giống nhau lắm, ngũ quan hắn so với Dịch thúc thúc đẹp hơn nhiều, thậm chí so với mấy người mẫu ca sĩ cô thấy còn ngon trai hơn. Rõ ràng cậu có một cặp mắt đào hoa, nhưng cặp mắt kia thời điểm nheo lại thì thập phần hung ác nham hiểm, rất đáng sợ. Cậu không thường cười, không có biểu tình là biểu tình hắn am hiểu quá thân hình cậu lại cực kỳ giống với thúc thúc ôn hoà, lưng thẳng tắp, tứ chi thon dài cân xứng,bả vai rộng lớn rắn chắc. Lúc này, thân vận đồng phục đen làm cậu thoạt nhìn chẳng khác nào nam chính băng sơn từ ngôn tình bước ra, từ khi Dịch Tuyên bước vào tiệm, là cô chủ tiệm trà sữa đã hướng bên này nhìn xung quanh không dưới mười Nguyệt ở trong lòng thở dài một hơi, nỗ lực cười với cậu một cái, đem ly trà sữa một ngụm chưa động trong tay đẩy về hướng hắn, "Trời lạnh, em uống giúp chị đi."Dịch Tuyên nhìn cô, trong mắt một mảnh đen nhánh. Rõ ràng sở hữu một gương mặt xinh đẹp tựa như thiên sứ, nhưng mặt mày lại bao phủ một lớp u tối nhàn nhạt làm cậu thoạt nhìn chẳng khác nào ác ma dưới từ địa cầm lấy trà sữa ly hút hai hớp, sau đó buông ra, lúc mở miệng giọng nói có chút chán ghét, "Quá ngọt."Tân Nguyệt giật mình, "Vậy đừng uống.""Không được." Dịch Tuyên cúi người tới gần Tân Nguyệt, nở nụ cười tà ác đem Tân Nguyệt trong tầm mắt phóng đại, "Chị đưa, tôi nhất định phải uống."*** Hết Chương 2 *** Miêu Miểu nói cô ấy muốn cùng nhau ăn trưa, nhưng lại bị Tân Nguyệt dứt khoát từ chối."Trưa nay mình có chuyện."" Vậy cậu không ăn cơm với em ấy à?" Giọng điệu của Miêu Miểu rõ ràng là giảm Nguyệt gật đầu, "Ừ."Nói xong, cô liền ngừng lại, vẻ mặt trầm dù rất quan tâm đến Dịch Tuyên, nhưng Miêu Miểu liên tiếp bị Tân Nguyệt phát hiện, nên sự nhiệt tình của cô ấy có phần giảm sút. Thấy Tân Nguyệt rõ ràng không muốn nói, cô ấy cúi đầu cong môi, vẻ mặt có chút không cam học vừa bắt đầu, sau khi tiếng chuông vang lên, phòng học nhanh chóng trở nên yên tĩnh trở Nguyệt mở vở và chuẩn bị nghiêm túc lắng nghe giảng bài, trong khi Miêu Miểu vùi đầu vào sách giáo khoa và bấm điện ấy đang trò chuyện với ai đó, điện thoại của cô ấy rung liên hồi, khi trả lời tin nhắn, cô ấy luôn nhìn về phía Tân Nguyệt, như thể cô đang nhìn vào chính bản thân mình khó để nhận ra từ biểu cảm của cô ấy, đối tượng trò chuyện trên điện thoại di động của cô ấy lúc này chắc chắn chính là Tân Nguyệt nhận thấy điều đó, nhưng cô không quan tâm đến lại, Miêu Miểu có lương tâm cắn rứt, khi chuyển sang tiết thứ 2 liền cầm sách giáo khoa tránh sang một buổi sáng, Miêu Miểu nói chuyện phiếm trên điện thoại di động, khiến nó hết sạch pin, cô ấy xoay người xuống bàn dưới hỏi mượn cục cô ấy quay lại, ánh mắt lướt qua Tân Nguyệt vài lần, trong ánh mắt như có một cái gì đó khó Nguyệt hiển nhiên không nhận ra điều trưa, sau khi tan học, Tân Nguyệt chuẩn bị rời khỏi lớp học, còn chưa kịp chuẩn bị đứng dậy, ở cửa sau của lớp học đột nhiên có một sự xôn tai nhạy bén của Miêu Miểu nghe thấy vài từ khóa, lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, cầm điện thoại di động chạy ra cửa trùng hợp, ngay khi cô ấy thăm dò, Dịch Tuyên dừng lại trước cửa, nhìn nhiên ở gần anh như vậy, Miêu Miểu nhất thời quên cầm điện thoại mà chụp hình, chỉ ngu ngốc nhìn tầm mắt anh lướt qua trên đỉnh đầu, cố định tại một điểm nào đó trong phòng học, khóe môi hơi nở nụ cười."Nguyệt."Giọng anh trầm hơn một chút, sự dịu dàng trong giọng nói lạnh lùng của anh có vẻ đặc biệt quyến Miểu chân mềm nhũn ngã xuống ghế cạnh cửa, đỏ mặt, giống như lúc này Dịch Tuyên đang gọi tên cô thấy trên hành lang ngày càng có thêm nhiều người, Tân Nguyệt quay đầu lại, âm thầm thở được buổi sáng cùng nhau đi học, nhưng trốn không thoát bọn họ học chung trường, hắn có thể tìm bất cứ đến lúc Nguyệt đứng dậy, cầm sách giáo khoa và đi đến phía sau phòng học, lúc này cô nhìn thấy Tần Thừa và Lê Thiên Hạo cũng ở người đứng cạnh nhau, vẫy tay chào cô với tư thế khá chuẩn và đồng đều, khẽ hét lên "Chị Nguyệt!"Tân Nguyệt mỉm cười với họ và gật Tuyên tự nhiên đưa tay về phía cô, "Đi thôi."Tân Nguyệt không đưa tay cho hắn ngay lập tức, "Chúng ta đi đâu?""Ngày đầu tiên đi học, đương nhiên muốn cùng nhau ăn mừng rồi!" Tần Thừa nở nụ cười nói. "Chị Nguyệt, hôm nay chị mời chúng em đi!""Mời cái đầu đó." Tân Nguyệt mỉm cười, lắc đầu, cô giơ tay nắm chặt cổ tay của Dịch Tuyên, đè xuống bên cạnh cô, nói "Vừa đi, vừa nói chuyện."Dịch Tuyên không nắm tay cô. Vẻ mặt hắn lạnh nhạt dần, nhưng hắn cảm thấy những ngón tay mảnh mai của cô xoa nhẹ vào bên trong cổ tay hắn, nên hắn lập tức được an ủi."Đi thôi."Tân Nguyệt không muốn bị theo dõi, Dịch Tuyên và những người khác rất phối hợp, bốn người họ nhất trí hành động, và nhanh chóng biến mất ở hành lang lớn bên ngoài lớp Miểu ngồi trong lớp học, đợi khi đám đông đã tản ra thì mới vỗ đùi mà hối hận. "Oh! Tôi đáng lẽ nên đi theo cùng!"Tần Thừa nói muốn Tân Nguyệt mời, nhưng trên thực tế hôm nay người nên mời anh ấy, chính là Dịch doanh kim cương đen đang rất hot, mới chưa đầy ba tháng đã gần như khôi phục hoàn toàn là lúc này Tân Nguyệt mua xe cho Dịch Tuyên, Lê Thiên Hạo còn hỏi hắn, hiện tại hắn có tiền, làm sao có thể nhờ Tân Nguyệt mua xe cho Thừa cũng cảm thấy khó hiểu, theo tính cách của Dịch Tuyên thì lúc này hắn nên bỏ ra nhiều tiền để dâng lên thánh đài của Tân Dịch Tuyên lại nói "Tôi thích chị ấy cưng chiều tôi quá mức."Khi nói lời này, mặt hiện ra vẻ tự hào, tiêu soái không kiềm chế được, đắc ý mang ra để khoe hiện đó khiến cho Tần Thừa và Lê Thiên Hạo tổn thương không được Dịch Tuyên chiêu đãi, nên các nhà hàng nhỏ xung quanh trường học không thể thỏa mãn được sức ăn của Tần khỏi tầm mắt của người ngoài, bốn người vừa đi vừa bàn xem nên đi ăn ở Thiên Hạo đề xuất đi tới trấn Tiêu Vân. Nghe nói, cha của Tần Thừa đã trả giá rất cao để mời được đầu bếp của bang tiệc ngồi ở trấn Tiêu Vân, anh ta khiến cho Phật tổ phải nhảy qua tường, thật là "Phật nghe liền bỏ Thiền nhảy qua tường".Những gì anh ta nói vô cùng vi diệu, khiến cho vài người cảm thấy hơi đói Thừa thậm chí còn xuýt xoa khen ngợi Lê Thiên Hạo là người ăn uống số một ở thành phố Z này. Khi câu lạc bộ của nhà anh ấy mời một đầu bếp như vậy, bản thân anh ấy còn không biết gì Nguyệt không nhịn được cười khi nghe những lời này, "Tần Thừa chuyên chú chơi, Thiên Hạo chuyên chú ăn, hai người thật là...""Một sự phối hợp hoàn hảo."Dịch Tuyên dừng xe, năm ngón tay không theo quy luật mà gõ lên cửa xe, khóe miệng bĩu ra nụ cười như không cười, " Hai cậu có thể thành đôi cùng nhau."Tần Thừa và Lê Thiên Hạo nhìn nhau, đồng thanh hét lên "Không thể nào!""Tôi, tôi không thẳng thắn như vậy, được rồi! "Tần Thừa liếc nhìn Lê Thiên Hạo, vẻ mặt anh ta khá kinh tởm," Hơn nữa, chỉ cần trông thấy cậu ta trông như thế này, tôi thực sự không thể làm được! ""... Đại ca, có gì niệm tình với!" Lê Thiên Hạo đẩy ra sau đầu của anh ta," Tôi cũng không thích cái người thiểu năng trí tuệ như cậu. Đúng không! "Tân Nguyệt cười từ tai này sang tai khác vì cái miệng ba hoa dở hơi của hai kẻ sống cùng với cười nhẹ, Dịch Tuyên liền nhân cơ hội cúi đầu để lưu lại hương thơm trên môi trí hiện tại của bọn họ tương đối xa, không có người xung quanh, Tân Nguyệt vẫn không khỏi đỏ mặt."Đây là bên ngoài đó!"Cô thì thầm, nhưng Dịch Tuyên không thèm quan ta cúi đầu một lần nữa, nhưng bị Tân Nguyệt quay đi hôn rơi xuống một bên sườn hơn thế, Tần Thừa đã nhìn thấy."Chết tiệt! Hai ngươi đang làm gì giữa thanh thiên bạch nhật vậy?!" Anh ấy khoa trương mà che mắt lại, khẽ mở hai ngón tay rất to, "Dịch Tuyên, cậu còn chưa đủ sao? Chúng tôi là những người cô đơn, sao cậu có thể đem cẩu lương vào mắt chúng tôi chứ???! "Lê Thiên Hạo u oán ôm mình" Tôi đau lòng quá đi!!!. "Mặt Tân Nguyệt càng đỏ hơn, cúi đầu mở cửa xe leo lên ghế sau khi cánh cửa được đóng lại, cửa sổ đen hoàn toàn che khuất đi tầm nhìn của những người bên ngoài Thừa đột nhiên nhanh trí khi nhìn thấy điều này, anh ta trầm ngâm nhìn Dịch Tuyên, "Trời ạ... hình như tôi biết tại sao cậu lại mua chiếc xe này rồi!"Dịch Tuyên không tỏ ra chút ý kiến nào. Khi đi vòng qua ghế phụ, anh đá vào người anh ta, nhỏ giọng nói "Mau đi.""Đi đi thôi!"Trên đại lộ Z rợp đầy bóng cây, siêu xe của Tần Thừa dẫn đường đi trước, còn xe thể thao cải trang bên trong của Lê Thiên Hạo ở giữa, phía sau là chiếc xe điện của Dịch Tuyên, ba chiếc ô tô hạng sang lần lượt chạy ra khỏi cổng trường, thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt trên mọi nẻo xe, Dịch Tuyên một tay cầm vô lăng, một tay nắm lấy Tân rồi Tân Nguyệt không để cho hắn dẫn đi, hắn còn nhớ rõ, hiện tại dẫn về là chuyện đương hành vi trẻ con của hắn trong mắt Tân Nguyệt luôn thực là dễ thương." Buổi chiều cùng chúng tôi ra ngoài dạo chơi đi.""Cậu không có lớp học vào buổi chiều à?"Tân Nguyệt hỏi xong liền cảm thấy câu hỏi hơi cấp ba đã từng nghiêm khắc như vậy, hắn ta vẫn thích làm theo ý mình, đến đại học, sợ rằng lên đại học lại làm bậy vô Nguyệt nghĩ, quay mặt lại đối mặt với hắn "Ngày đầu tiên đến trường cảm giác thế nào?"Dịch Tuyên bắt tay cô, "Thật tuyệt khi được học cùng trường với chị."Môi Tân Nguyệt không nhịn được mà khẽ mỉm. Cô lên tiếng, nhưng giọng vẫn bình thản "Vậy thì anh có biết ở trường nên làm gì và không nên làm gì không?" " Ừ." Dịch Tuyên khéo léo đáp "Không gây rắc rối, không làm cho chị lo lắng. "Tân Nguyệt thỏa mãn gật đầu," Còn gì nữa không? "" Còn gì? ""Hôm nay đi tới cửa phòng học của chị, lần sau thì không được. " Dịch Tuyên nhướng mày" Tại sao? "" Chị không muốn bị vây theo. "Tân Nguyệt giơ điện thoại lên và nói," Lần sau trước khi tới hãy gọi cho chị. ""... " Dịch Tuyên mím môi không nói Nguyệt đợi một lúc lâu, nhưng hắn vẫn im đang nghiêng người, eo hơi vặn vẹo khó chịu, định ngồi thẳng lại, nhưng bàn tay đã bị hắn nắm chặt Tuyên giữ vẻ mặt bình tĩnh không quay đầu lại, giọng điệu đờ đẫn "Em hứa với chị."Hắn cho rằng cô đang tức Nguyệt sững người một lúc, rồi bật đưa tay chạm vào vành tai của Dịch Tuyên, khuôn mặt lạnh lùng của hắn bỗng chốc trở nên ấm Nguyệt khen ngợi hắn "Cậu bé ngoan."***Tác giả có chuyện muốn nói Tần Thừa Hiện tại tôi rất đau đầu, rất đau, cảm giác như có tấn cẩu lương đập vào mặt! Tôi đang đau khổ, rất đau khổ!Lê Thiên Hạo Ở tầng trên +10086 đã lập một kế hoạch chi tiết về cuộc sống hàng ngày cho bản thân trong những ngày hết, không được thức khuya, thứ hai là phải dậy sớm, đi bộ ngoài trời hai tiếng vào buổi sáng và buổi tối. Đến bệnh viện tập vật lý trị liệu vào buổi chiều. Dùng thời gian rảnh rỗi vào việc tập gõ chữ. Ngồi trước máy tính 45 phút nên đứng dậy hoạt động trong 10 phút. Cố gắng một thời gian nữa, hy vọng tôi có thể nhanh chóng khỏi bệnh! Nào!!!Cảm ơn vì đã đọc. Cảm ơn thiên thần nhỏ đã vote cho mình hay tưới dung dịch dưỡng chất ~

cố chấp không muốn rời xa